Tuyết Thiên Khuyển – Thiên Luật Định Tình
3
Khi ánh sáng cuối cùng từ thân thể Tuyết Thiên Khuyển bị hút vào tâm thạch, bầu trời tiên giới bắt đầu rơi tuyết, lần đầu tiên, tuyết rơi tại cung Ngọc Thanh.
Cửu Thủ Phụng – Cửu Sư Muội – khẽ hỏi:
“Hắn... có hối hận không?”
Lục Hồ Tiên – Lục Sư Muội – chỉ đáp:
“Thứ duy nhất hắn không học được, là cách nhìn một người ra đi... mà không đi theo.”
Từng luồng linh lực tan dần – khi Tuyết Thiên Khuyển biến mất khỏi chốn trời. Không ai còn nhớ mặt mũi chàng, không ai còn dám nhắc tên chàng, ngay cả thiên thư, cũng tự xóa đi một dòng ghi chú về “Ngũ Linh Khuyển”.
Chỉ có một con bạch khuyển, sau đêm tuyết rơi đầu tiên trong một ngôi làng nhỏ miền Nam Cảnh Giới, được một đứa trẻ nhặt về, đặt tên là “Bạch Tử”.
“Lúc nó nhìn tôi, tôi cứ có cảm giác… như đã gặp nó ở một nơi nào đó không thuộc về nơi này.”
— Lời kể từ một cô gái trẻ, sống trong ngôi làng ấy, nơi mà tuyết rơi mỗi năm chỉ một lần. Và lần nào tuyết rơi... con khuyển ấy đều tru lên một tiếng rất lạ –
không phải tiếng thú, mà như tiếng của một trái tim từng muốn yêu.”
Vài trăm năm sau, dãy núi Linh Dương, phủ sương suốt chín tháng mười hai ngày trong năm, là nơi phàm nhân không dễ đặt chân, nhưng lại là chốn tĩnh tu bí ẩn của Phái Tịch Huyền, môn đạo nữ truyền thống, chuyên tu nhãn linh, khai tâm đạo. Và giữa những ngày trầm mặc nhất của mùa sương mù, nơi rừng thiêng sâu thẳm, nàng xuất hiện lần nữa. Không còn gọi là Tử Yên, không còn nhớ Tẩy Tâm Đàm, không còn thấy bóng Tuyết Thiên Khuyển trong giấc mơ, nhưng… nàng vẫn mơ thấy một con bạch khuyển chảy máu dưới trăng.
Nàng được gọi là Liên Cơ – nữ tu trẻ của Tịch Huyền, lặng lẽ, ôn nhu, sống giữa núi như sương sống giữa hồ. Không ai dạy nàng cách bốc thuốc, nhưng tay nàng chạm đến cây cỏ thì lá cúi đầu, hương ngả mình. Không ai dạy nàng đọc thi văn đạo tạng, nhưng ánh mắt nàng quét qua chữ nào thì chữ đó như bật sáng, như nhớ ra mình từng là lời nguyền. Nàng quên tất cả, nhưng khí linh chưa từng rời khỏi nàng, chỉ là — như một ngọn đèn cạn dầu được phủ màn sa mỏng.
Ngày định mệnh xảy ra vào mùa đông không tuyết. Đêm ấy, gió như người vừa dứt cuộc tiễn biệt, mang theo tiếng than chưa dứt ra khỏi khe núi. Nàng xuống núi tìm thảo dược, đi lạc vào rừng sâu – nơi rừng không còn tiếng côn trùng, chỉ có âm thanh của trái tim rạn vỡ từng mảnh một. Và rồi nàng thấy: Một con khuyển trắng toát, nằm giữa bụi tuyết khô, máu thấm ra như rượu tế trời đổ giữa đàn tế vỡ.
Một chân trước của nó bị gãy, miệng rướn thở, đôi mắt… lặng như gương đã qua hàng vạn năm soi một khuôn mặt không bao giờ trở lại.
“Sao lại… quen như vậy? Sao ánh mắt này… khiến tim ta đau như từng chết qua một lần?”
Nàng không biết vì sao, nhưng tay nàng run lên – không vì sợ hãi, mà vì… trái tim nàng bắt đầu nhớ lại điều gì đó vượt ngoài khả năng ngôn ngữ, không là hình ảnh, không là tiếng nói, chỉ là cảm giác: Từng yêu một sinh vật không thuộc về thế giới này.
Nàng bế con khuyển lên, máu nó dính vào tay, nóng – như lửa, mà lại khiến nàng rùng mình như chạm phải băng tuyết giữa trời thu. Nàng không biết: Đó là chuyển sinh thứ 9 của Tuyết Thiên Khuyển. Sau những lần sống như sói – như cọp – như hổ – như điểu – như ngư – như hồ – như sư tử...v...v. Lần này, thiên mệnh lại để hắn trở về đúng với hình hài nguyên thủy của hắn: Một con bạch khuyển.
Nhưng khác với những kiếp trước – lần này pháp ấn luân hồi bắt đầu yếu đi. Linh trí – dẫu chỉ như ánh lửa yếu ớt – đã bắt đầu nhen nhóm trong đáy mắt.
Và khi nàng lau máu quanh cổ nó, Tuyết Thiên Khuyển đã nhìn nàng – không phải như loài vật nhìn con người – Mà như một kẻ từng chết vì người ấy… nhìn lại người ấy sau một ngàn năm.
“Ta từng hận Thiên Luật, nhưng lúc này… ta hận ngươi không nhớ ta.”
Gió rít lên trong rừng, không vì báo giông, mà vì tầng khí luân hồi vừa rạn một vết – như gương mỏng vỡ vì hơi thở của một kẻ không nên yêu. Và lần đầu tiên từ khi luân hồi bắt đầu, Linh Thạch trong Luân Hồi Giới chảy một giọt sương máu.
Liên Cơ ôm khuyển về Tịch Huyền Đài, nàng đặt tên cho nó — không vì nhớ gì, chỉ vì cảm thấy cái tên ấy đã từng tồn tại rất lâu, rất lâu trong một giấc mơ... không bao giờ chịu biến mất.
“Tuyết.”
Nàng thì thầm.
“Ngươi tên là Tuyết.”
Và bầu trời, đêm ấy, rơi tuyết, lần đầu tiên sau ba mươi chín mùa không tuyết.
Đêm ấy, trời không trăng, nhưng gió lạnh thổi ngang, mang theo mùi hương nồng của địa linh khí trỗi dậy trong lòng đất, như người bị chôn sống cựa mình sau ngàn năm yên nghỉ.
Liên Cơ – nữ tu của Tịch Huyền – đang ngồi yên giữa Đài Minh Tâm, chắp tay trì tụng Địa Thức Minh Chân, một loại linh chú không dành cho người chưa nhập cảnh đại căn.
Nàng không hiểu vì sao, không ai dạy nàng chú ấy, không ai biết nàng có thể tụng, nhưng khi nàng cầm lấy giọt máu từ miệng Tuyết – con bạch khuyển nàng cứu, nhỏ lên đá tụ linh — Từng âm tiết cổ xưa trào ra từ miệng nàng như sóng vỗ vào bờ đã vỡ.
Máu thấm vào đá, đá nứt, linh lực vỡ, và một đoạn ký ức chưa từng có trong đời nàng – lại rơi xuống như lá vàng rơi đúng mùa đông đầu tiên sau một kỷ nguyên quên lãng.
“U Linh Cốc... Tẩy Tâm Đàm... Kiếm ánh tuyết... Một người đã từng vì ta mà thành băng trong kết giới...’
Nàng rướn người, thở không ra tiếng, tay run lên, và trong khoảnh khắc, toàn bộ khí trụ trong thân thể nàng nổ bùng như cơn bão lửa bị nhốt trong hũ gốm. Linh hồn tiên căn — khối hồn đã từng bị đóng dấu “vô duyên tiên đạo” — lúc này bắt đầu tự trỗi dậy. Không cần dẫn, không cần đạo sư, chỉ cần một giọt lệ rơi xuống đúng kẻ đã vì mình mà từng chết đi.
Bạch Khuyển – Tuyết – cũng vậy, khi nàng ôm chặt nó vào ngực, máu nàng chạm môi nó, đồng tử con thú co rút, một tia lam quang lóe lên — Không phải ánh sáng, mà là trí nhớ.
“Tử Yên…”
Chính là chàng gọi, không bằng miệng, mà bằng linh trí cuối cùng sót lại trong kiếp thứ chín.
Trời bắt đầu rung, sương đông không lạnh, nhưng mặt đất bắt đầu lật.
Ở tầng trời trên – điện Linh Thư của thiên giới, nơi ghi chép tất cả hành vi nhiễu động luật đạo của tam giới – một dòng tự khắc vào bảng thiên thư:
“Phàm nhân Liên Cơ – có khả năng dẫn dắt hồn tiên trở về. Linh thú Tuyết Khuyển – thức tỉnh không đúng chu kỳ, thiên luật rạn vỡ.”
Và ngay sau đó — Thiên Binh được lệnh hạ giới, không vì giết, mà vì xóa sổ hai linh hồn đang chống lại sự cân bằng. Thiên Giới không phán đoán đúng – sai, chỉ đo lường được mức độ rung chuyển của trật tự. Và nếu tình cảm này đủ mạnh để chọc thủng ba tầng cấm chế luân hồi, thì nó đủ mạnh để gây họa cho cả thiên đạo. Trên trời, mây đen tụ lại, không là mưa, mà là kiếm trận – do hơn ngàn thiên binh vận khí từ tầng thứ sáu Linh Giới. Họ mặc giáp bạc, mặt không biểu cảm, mỗi người – một mũi tên, mỗi mũi tên – một đoạn kết.
Dưới đất, Tuyết Thiên Khuyển bắt đầu thay đổi, bộ lông trắng của nó chuyển sang ánh lam băng – từng sợi như lưỡi dao mỏng run lên trong gió.
Lưng nó bắt đầu mọc ánh kiếm – không phải cốt nhục, mà là linh thể gãy đoạn, khâu lại bằng ý chí thuần khiết.
“Người ta không sống qua chín kiếp để học cách yêu. Người ta sống qua chín kiếp chỉ để học cách — không để mất người ấy thêm một lần nữa.”
Liên Cơ lúc này đứng giữa gió, mắt nàng rưng rưng, nhưng nàng không lùi, không hỏi, không thắc mắc.
Nàng chỉ nói:
“Nếu chàng là khuyển, thì ta sẽ là người ôm xác chàng khi trăm vạn mũi tên rơi xuống.”
Mũi tên đầu tiên rơi, không chạm đất, không chạm người, mà bị một tiếng tru — không mang giọng thú, mà mang giọng kẻ đã từng là Thần – thổi ngược trở lại trời.
Tuyết Thiên Khuyển — không còn là thú, không còn là người, không còn là tiên, mà là một linh hồn — dám gầm lên với luật trời chỉ để được gọi tên một người không nhớ tên mình.
Nhưng, Thiên binh đã hạ giới, kiếm trận đã giăng, ký ức đã trở về, Thiên luật đã quyết, chỉ còn một điều chưa rõ: ai sẽ buông tay trước?
Giữa bầu trời đang sụp, hai người đứng bên nhau — một kẻ từng là thần, nay không còn hình, một người từng là tiên, nay chỉ giữ lại một nửa linh hồn. Phía sau họ là vết nứt của pháp giới, phía trên họ là lưỡi kiếm mang tên “Cân Bằng” — lưỡi kiếm ấy không phân đúng sai, chỉ tính xem bao nhiêu lệ của người có thể làm lệch cán cân của trời.
Tuyết Thiên Khuyển, giữa vạn ánh sáng lưỡi đao, không nhìn trời, chàng chỉ cúi xuống… nắm lấy tay nàng. Tay nàng nhỏ hơn bàn tay chàng từng cầm trong kiếp trước, không còn mang luồng linh khí mênh mông, nhưng vẫn ấm như khi chạm vào dòng Tẩy Tâm Đàm đầu mùa.
Gió nổi, khí động, cả hai nhìn về phía cao nhất của tầng trời, họ không thốt điều oán, không van xin, chàng chỉ nói… rất khẽ… như lời cuối của một kiếp sống đang mở nắp hũ tàn tro.
“Nếu kiếp này không thể cùng nhau... Thì ta nguyện vạn kiếp sau…cũng sẽ tìm nàng.”
Ánh sáng luân hồi — không chậm, không nhanh — cuốn lấy cả hai, không phải như gió cuốn áo, mà như trầm hương tan trong miếu cổ — không trở lại, nhưng cũng không mất đi.
Linh hồn họ… không vỡ, mà bị “chia” như tờ giấy bị xé đôi bằng tay run. Họ không kêu gào, không khóc thét, chỉ lặng lẽ bị chia thành từng mảnh nhỏ, tan vào gió — vào đất — vào ánh sáng.
Tầng trời khép lại, Thiên thư đóng lại, cân bằng phục hồi, nhưng lòng trời… bắt đầu có lệ.
Không còn ai nhắc tên họ, không còn ai nhớ dáng họ, không còn ai lưu hình ảnh của một khuyển thần và một tiên nữ từng nắm tay nhau giữa cơn thịnh nộ của cả vũ trụ, chỉ còn... một điều nhỏ...
Tại một trấn nhỏ phía Nam Dương Xuyên, nơi tuyết hiếm khi rơi, một bé trai mới chập chững, đôi mắt trong như mặt hồ chưa đặt tên, đang ngẩng đầu nhìn lên trời, tay cầm một nhành liễu nhỏ xíu — cười ngây ngô… mà ánh mắt lạ thường sâu thẳm, như từng thấy trời sụp mà không sợ.
Cùng lúc ấy, phía đối diện bên con phố đầy gió, một cô bé búi tóc dài, váy đỏ, đứng trước hiệu sách, quay đầu lại nhìn… và mỉm cười.
Không ai nói gì, không ai nhận ra, chỉ có tuyết — lần đầu trong năm ấy — rơi nhẹ, đúng vào lúc hai ánh mắt ấy gặp nhau.
“Chúng ta sẽ gặp lại.”