Tuyết Thiên Khuyển – Thiên Luật Định Tình

1

Tuyết Thiên Khuyển – Thiên Luật Định Tình

“Băng tuyết có thể phong kín một thời đại, nhưng không thể phong kín một ánh nhìn.”

Trên chín tầng mây, nơi vầng nhật quang không bao giờ tắt, có một cõi gọi là Tiên Giới. Chốn ấy chẳng giống nhân gian, chẳng mang bụi tục, chẳng có sinh tử cũng chẳng có phôi pha – chỉ có vô tận linh khí u huyền cuộn xoáy quanh những điện tháp như băng như ngọc, tựa tĩnh vật giữa vĩnh hằng.

Ở trung tâm của thiên giới ngự trị một cung điện trắng bạc, nguy nga mà lạnh lẽo, tên gọi Ngọc Thanh Cung. Chính nơi đây, Đức Thái Thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn – đấng sơ khai của Đạo, đấng khai nguyên của Thiên Pháp – truyền đạo khai linh cho chín đệ tử tối cao, Cửu Quái Thần.

Người đời sau gọi họ là Cửu Linh Nguyên Thú, chín linh thể cổ xưa, tinh thuần hơn cả khí sơ thiên, mỗi vị đều đại diện cho một mảnh hồn phách sơ khai của vũ trụ.

Đứng đầu là Đại Sư Huynh – Huyền Không Hùng, thân hình tựa thiết tháp, uy nghi như núi Thái, mang trong mình pháp đạo của Hư Không.

Thứ hai, Âm Ảnh Lang, dạ ảnh vô tung, giỏi ẩn hóa và điều khiển luồng sinh tử giữa hai cõi.

Thứ ba, Hỏa Kỳ Xà, ánh mắt đỏ rực như máu, giỏi khống hỏa, dạ tâm khó lường.

Thứ tư, Lục Mục Lân, linh lân sáu mắt, pháp nhãn thấu cổ kim.

Và thứ năm — vị được truyền tụng nhiều nhất giữa nhân gian lẫn thiên giới — chính là Tuyết Thiên Khuyển.

Tuyết Thiên Khuyển, bạch khuyển toàn thân tuyết trắng như tẩy, khi hóa hình là một thiếu niên áo bạc mắt lam, kiếm trong tay như băng phong, tâm trong tim như hồ tĩnh.

Chúng tiên gọi chàng là “Bạch Khuyển Thiên Băng”, vì mỗi bước chân chàng đi qua đều để lại dấu tuyết trong không trung, còn mỗi kiếm chiêu chàng tung ra đều hóa sương rơi giữa trời quang.

Giữa lòng Ngọc Thanh Cung – nơi mà thiên quy là lưỡi dao, còn cảm tình là xiềng xích – có một điều cấm kỵ sâu hơn mọi thiên luật:

“Tiên linh không thể tư tình, nhất là với hậu duệ Thỉ Tộc.”

Vậy mà giữa những mùa tu luyện nơi U Linh Cốc, bên dòng suối linh khí thanh tẩy gọi là Tẩy Tâm Đàm, Tuyết Thiên Khuyển lại từng… nhìn một ánh nhìn không nên nhìn.

Nàng – một tiên nữ của Thỉ Tộc, hậu duệ dòng dõi Thượng Thủy Thần, mái tóc xanh như mực loãng, da trắng như cánh ngọc lan, ánh mắt sâu thẳm như vực nước đầu nguồn chưa từng có đáy.

Không ai biết tên nàng, cũng không ai biết nàng đến từ đâu, chỉ có Tuyết Thiên Khuyển – khi giữa đêm giá, lặng lẽ nhìn dòng suối phản chiếu hình ảnh đôi mắt ấy – biết rõ một điều:

Nàng từng gọi chàng là “Vị thần lạnh nhất giữa chư thiên, nhưng ấm nhất giữa nhân tâm.”

Khi ấy, tại Tẩy Tâm Đàm, suối không gợn mà sóng lòng lại dậy. Còn lúc này, trên đại điện Ngọc Thanh, mây tụ tầng mây, một luật phán thiên đình sắp được đọc ra.

Tiên chúng quỳ gối, pháp khí cúi đầu, linh thú rít gào dưới gió thượng thiên – Chỉ duy có một người, đứng giữa đại điện, ánh mắt chẳng hề né tránh. Tuyết Thiên Khuyển, trên vai còn vương tuyết lạnh, dưới chân là vết kiếm vừa rút khỏi đất trời. 

Chàng không nói gì, vì câu nói cần nói đã nằm trong ánh mắt gửi tới một bóng người bị tiên binh áp giải… Chính là nàng, tiên nữ bị đày xuống trần.

“Người dám kháng luật thiên đạo, vì một ánh nhìn, một lời gọi, một tia tình si... ngươi đánh đổi cả danh vị Thiên Linh Thứ Ngũ?”

Giọng Thiên Tôn không phải giận, cũng chẳng đau – chỉ lạnh như một tầng băng thiên cổ vĩnh hằng.

Tuyết Thiên Khuyển không đáp, chàng chỉ lặng lẽ buông kiếm, và nói:

“Tình... là thứ duy nhất, không thể luyện ra từ linh khí.”

Pháp khí vỡ, thiên cấm giáng xuống, tình khởi, luật động, người rơi, tuyết rơi.

“Mỗi khi tuyết đầu mùa rơi xuống trần gian, là lúc một phần ký ức bị xóa khỏi chư thiên, và một phần trái tim được giữ lại nơi nhân thế.”

Cuối cùng, ngày phán quyết giáng xuống, mây trời im lặng.

Nàng – Vị tiên nữ không tên, người từng dùng ánh mắt dịu dàng khơi động hàn tâm của Bạch Khuyển – bước ra khỏi Ngọc Thanh Cung trong yên lặng tuyệt đối, không kèn trống, không ngôn từ, chỉ có một hồi pháp chuông cổ ngân lên từ đài Vọng Luân. Chuông ấy không dành để tiễn, mà để cắt đứt.

Một linh căn bị xóa, một tiên hồn bị đóng dấu, một phàm mệnh vừa mới được lập sinh. Nàng rơi khỏi thiên không, thân thể nhẹ như tuyết đầu thu, rơi mãi… đến khi tan giữa tầng mây thấp nhất – nơi chân trời hòa lẫn cùng nhân gian.

Ký ức bị rút sạch như tơ nhện bị gió cuốn, chỉ còn giữ lại những mảnh rời rạc không định hình – như tiếng suối nào đó vang bên tai, như ánh nhìn băng lãnh nào đó vụt qua tim, không có tên, không có hình, nhưng có đau.

Ngày đó, tại nhân gian... Thôn Phù Dung, nằm giữa sơn cốc Ngũ Mộng – một nơi thanh tĩnh đến mức tưởng như ngoài lề lịch sử. Nơi này không có quan lộ, không binh lửa, không cấm lệnh, chỉ có hoa nở theo mùa, sương rơi theo trăng.

Nàng được người làng phát hiện bên bờ suối khi nước vừa tan sương, tóc rối, áo rách, ánh mắt như chiếc hồ chưa từng soi mình. Họ gọi nàng là Tử Yên, vì chiếc dây cột tóc duy nhất trên người nàng là màu tím nhạt – tựa sương chiều giữa bông hoa yên chi.

Tử Yên lớn lên như một thôn nữ, dịu dàng, siêng năng, mang vẻ đẹp bất khả truy nguyên – một vẻ đẹp không bắt nguồn từ ngũ quan, mà tựa như trầm hương chưa đốt đã thơm, hoa sen chưa nở đã thoảng. Nhưng chỉ có một điều khác biệt: Mỗi khi tuyết đầu mùa rơi – nàng lại cảm thấy buốt thấu trong tim, như thể một ai đó đang nhìn nàng từ nơi rất xa, rất lạnh, rất lâu…

Lúc này, trên thiên giới, thời gian chảy như thủy ngân, mỗi giây trôi qua tương đương với một thế hệ nhân gian. Nhưng ở tầng cao nhất của Ngọc Thanh Cung – nơi được gọi là Băng Đài Vô Niệm – vẫn còn một kẻ chưa từng động thân nửa bước kể từ ngày nàng rơi.

Tuyết Thiên Khuyển, chàng không nói gì, không cầu xin, không vi phạm luật. Chàng chỉ âm thầm đặt một Pháp Nhãn Cô Luân vào giữa Kiếm Tâm Trì, dùng khí tức của chính mình mà nuôi nó sống qua từng kỷ nguyên – để nhìn một thôn nữ ở nhân gian đi qua mùa xuân lần thứ bảy, lần thứ hai mươi. Một kẻ bất tử, chỉ dám nhìn một phàm nhân sống chết đổi thay qua từng mùa vụ.

Nàng từng là tiên, giờ chỉ là phàm, chàng vẫn là tiên, nhưng không dám là người.

Khi năm nào đó tại nhân gian vừa chuyển lá sang thu, Tử Yên gả cho một nam tử áo xanh, họ Tần, tên Hạo, kẻ đến từ thành Thương Lâm.

Y là một người ôn nhu, tri thức, tiếng nói như nước mùa thu, ánh mắt như ngọc nửa vầng. Hắn đến như một giấc mộng, không gây ồn ào, nhưng đủ làm xao động tất cả thôn nữ – và cuối cùng, lấy được trái tim của Tử Yên.

Lễ cưới đơn sơ, hoa đăng chỉ ba chiếc. Nhưng hôm đó, trời không mưa, cũng không nắng – chỉ có tuyết rơi giữa mùa thu.

Tuyết Thiên Khuyển – từ Kiếm Tâm Trì trong Ngọc Thanh Cung – đứng dậy lần đầu tiên sau ngày nàng rời đi. Môi chàng khẽ run, vì pháp nhãn đã mờ. Pháp nhãn mờ đi không phải vì thời gian, mà vì kẻ đứng bên nàng kia không thuộc về đạo giới chính thống. Hắn không phải người, mà là tà tu luyện huyết thuật, kẻ nấp dưới vỏ bọc hiền lành, khao khát hút hết linh tàn còn sót lại trong thể xác đã từng là một tiên nữ.

Nhưng nàng thì không biết. Nàng nấu canh cho hắn mỗi sớm, giặt áo cho hắn mỗi chiều, đợi hắn trở về mỗi hoàng hôn. Dù không nhớ mình là ai, dù chẳng biết ai đã từng nhìn mình từ trên cao mây, dù vẫn thỉnh thoảng mơ thấy tuyết rơi trong giấc mộng… rồi khóc trong khi ngủ.

“Phàm nhân không sợ chết, chỉ sợ chết đi khi chưa từng được yêu đúng cách.”

Tần Hạo, đêm nọ, khi nàng ngủ, đã bắt đầu họa trận huyết chú dưới gầm giường. Hắn đợi đến đêm trăng máu lần tới – để rút sạch linh khí trong nàng.

Nhưng thứ hắn không biết là – Tình cảm dù bị xóa bằng thiên cấm, vẫn để lại một vết nứt nhỏ trong tầng khí linh của vũ trụ.

Và vết nứt đó… Chính là nơi Tuyết Thiên Khuyển nảy sinh ý định bắt đầu bước xuống trần.

“Ta không đến chỉ vì cứu nàng, mà ta còn đến để nói… Ta chưa từng quên nàng.”

Đêm đó, đêm trăng máu, bầu trời rực lên màu đỏ quạch – như móng tay sắc nhọn của ma thần xé rách lồng da cõi mộng. Gió không thổi, nhưng cây đổ, mưa không rơi, nhưng đất tanh.

Tử Yên bị trói vào Huyết Trận Thập Bát Diên, vòng pháp trận tà đạo chỉ hiện hình khi có linh khí nguyên thủy bị bắt giữ – thứ chỉ từng tồn tại ở Thượng Giới.

Nàng run rẩy, không phải vì sợ, mà vì trong trái tim mơ hồ nào đó, một linh cảm thầm thì vỡ ra như băng thủy tan dưới nguyệt quang.

“Đã từng... có người, đã từng... bảo vệ ta khỏi tất cả mọi huyết lệ.”

Tử Yên không nhớ hắn là ai, nhưng nàng biết, mỗi lần nàng khóc – tuyết sẽ rơi.

Tâm Linh Châu, vật nhỏ như hạt ngọc xám tro nàng mang từ ngày bị đày xuống trần, nứt vỡ. Một vệt khí đen cuộn quanh lõi châu, hóa thành vệt huyết sát đâm thẳng lên tầng trời cao nhất.

Ngọc Thanh Cung. Băng Đài Vô Niệm.

Tuyết Thiên Khuyển đang ngồi tĩnh tu, bỗng nhiên pháp nhãn nứt toạc như gương vỡ, mảnh vỡ bắn lên vòm trán, vẽ ra dấu ấn phản thiên.

Chàng mở mắt, lam quang lặng lẽ trào ra từ đồng tử – không giận, không hận – chỉ lạnh đến độ có thể giết chết một vì sao.

Chàng đứng dậy, ngửa tay, một lưỡi kiếm băng lam từ hư không trầm xuống lòng bàn tay: Thanh Băng Kiếm – “Hàn Tâm Nhất Đạo”.

Tuyết Thiên Khuyển không đợi lệnh, chàng phạm thiên luật. Chàng xuống phàm giới, vì một người… từng gọi chàng là “ấm nhất giữa nhân tâm”.




Bạn cần đăng nhập để bình luận