Tuyết Thiên Khuyển – Thiên Luật Định Tình

2

Nhân giới. Phong Linh Cốc.

Dưới trăng máu, Tần Hạo rũ bỏ lớp da người. Mắt hắn rực đỏ, thân thể lộ ra từng đạo phù văn khảm máu, tay cầm “Huyết Linh Tỏa” – xích trói linh khí, rút thần nguyên.

Hắn không cô độc, bên hắn là năm kẻ mặc áo đạo sứ, tóc trắng mắt đen, mỗi người là một tà phái đã từng bị chính Ngọc Thanh Cung truy diệt: Thi Hồn Môn, Huyết Nguyệt Các, Xích Ảnh Liên, Lục Luyện Thất, Hoàng Tà Chi Môn.

Họ cúi mình trước Hạo – gọi hắn là: “Tông Chủ Chuyển Kiếp.”

“Nàng không phải người. Linh khí nàng từng là tiên căn, giờ là thuốc dẫn để mở Huyết Môn Thượng Đạo – nơi cấm giới và nhân giới hoán chuyển, một nữ nhân, một tế phẩm.”

Tử Yên mơ hồ nhìn lên bầu trời đỏ như máu loãng... và tuyết bắt đầu rơi. Không ai biết vì sao giữa đêm hè lại có tuyết, nhưng nàng – đôi mắt trũng sâu – khẽ mỉm cười.

“Người ấy... đến rồi.”

Trên bầu trời xám tro, một vệt sáng lam chém thẳng xuống từ Thiên Cực Đỉnh, xé đôi màn đêm, vạch đường gió lạnh thấu đến xương.

Tuyết Thiên Khuyển giáng trần, không nói một lời, không cần báo danh, chỉ vung tay, thanh Hàn Tâm Nhất Đạo hóa thành băng tuyết vạn trượng, phong ấn cả vùng cốc – một kiếm, đứt mạch kết giới của trận huyết tế.

Tần Hạo ngẩng đầu, ánh mắt co rút.

“Ngươi là... Linh Khuyển, Kẻ Thứ Năm của Ngọc Thanh – kẻ đã... bị thiên luật niêm phong?”

Tuyết Thiên Khuyển nhìn hắn – ánh mắt không có hận, chỉ có một tầng tuyết rất mỏng đang tan trên mi mắt.

“Không ai xứng để ta hận, còn ngươi – không đủ để ta giết.”

Hắn chỉ xoay tay – một đạo băng lam xuyên qua cổ tay Tần Hạo, chặt đứt linh ấn huyết pháp, không có máu, chỉ có hơi lạnh khiến năm tên tà tu cùng lúc nghẹt thở.

Phong Linh Cốc nứt, mặt đất đổ như mảnh gương bị dập nát. Gió lùa qua pháp trận đang tàn, rít lên như âm thanh của linh hồn bị rút khỏi cơ thể.

Tuyết Thiên Khuyển đứng giữa tuyết rơi, mắt nhìn về phía Tử Yên – Nàng vẫn đang bị trói. Mắt nàng mở – và trong khoảnh khắc, ký ức như dòng nước bể vỡ ùa về.

Nàng thốt lên:

“Tuyết... Khuyển?”

Chàng không đáp, chỉ rút ra một viên pháp ấn bạch ngọc – “Cửu Đỉnh Huyền Ấn”.

Giữa lòng cốc, gió xoáy dựng thành cột linh quang chọc lên trời. Tám cột sáng xuất hiện, xoay quanh Tuyết Thiên Khuyển, khắc ấn linh thức từng người:

Huyền Không Hùng – thiên lực vô song, một quyền phá đạo tường.

Âm Ảnh Lang – bóng đến vô thanh, giết trong ý niệm.

Hỏa Kỳ Xà – liệt diễm cuồn cuộn, hóa tâm thành tro.

Lục Mục Lân – sáu mắt thấy mười phương, vạn sát vô vọng.

Lục Hồ Tiên – vũ mị như sương, khí sát như liễu lồng cương.

Thất Báo Hồn – triệu oán linh, dẫn vạn hồn tru.

Thiên Ma Kình Ngư – phá giới thủy vực, ẩn dưới ba tầng pháp hải.

Cửu Thủ Phụng – chín cánh thiêu thiên, thần uy bất khả kiến.

Cửu Quái Thần – tái xuất trần gian.

Tử Yên nhìn thấy bọn họ – Trong mắt nàng, không phải là tiên uy, mà là... những mảnh ký ức bị chôn sâu dưới đáy Tẩy Tâm Đàm.

“Ta... từng là một phần của thế giới này? Ta từng có thể yêu một người đến mức muốn bị đày cùng người ấy xuống trần?”

Tuyết Thiên Khuyển quay đầu, ánh mắt lần đầu dừng lại trọn vẹn trên khuôn mặt nàng.

“Không ai nhớ được tất cả... Nhưng người yêu ngươi – không bao giờ quên.”

Và rồi...

“A…”

Tiếng thét ngắn ngủi bật ra từ Tử Yên, không phải chỉ vì đau – mà còn vì hồn phách nàng đang bị rút ra từng tầng một, như ánh trăng bị bóc lớp từ trong lòng giếng cạn. Huyết trận đã hoàn tất, đạo ấn kết linh đã khóa vào tim nàng. Tâm Linh Châu – vật dẫn giữa ký ức và sinh mệnh – vỡ nát.

Tần Hạo đứng giữa trận tâm, huyết quang xoáy quanh thân, “Huyết Thần Ngục” sắp sửa mở cửa – Cánh cổng cho tà đạo nhập thế, phá vỡ cân bằng giữa Địa – Nhân – Thiên.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc trời đất lặng đi một hơi thở, kiếm khí bỗng tan, pháp ấn bỗng gãy, huyết trận… bỗng lặng.

Tám cột sáng từ Cửu Đỉnh Huyền Ấn tụ lại, hóa thành một kết giới lam bạc, ép xuống từ tầng trời thứ chín. Cửu Quái Thần – hợp nhất linh lực – đồng thời bức phá huyết trận. Từng người – mỗi người – thi triển tuyệt kỹ di truyền của linh thú nguyên thủy, dưới hình thái bản thể – không còn là người – mà là Thần.

Tuyết Thiên Khuyển, đứng trung tâm giữa Phong Linh Cốc nứt toác, lặng lẽ nhìn về phía Tử Yên.

Trên môi nàng lúc ấy, có máu, nhưng trong mắt nàng – có ánh tuyết.

“Ngươi không nên đến…”

Nàng thốt lên.

“Không ai nên đến.”

Chàng đáp, tay giơ lên, chạm vào một vết rách trong linh mạch đang rỉ ánh sáng.

Phong Linh Cốc, nơi linh mạch Thiên Huyền giao thoa – một khi huyết pháp bị phá giữa chừng, sẽ tạo phản chấn tâm mạch. Nếu tiếp tục chiến đấu – toàn bộ trục linh khí Đông Vực sẽ sụp đổ. Nhân gian sẽ không còn mùa, không còn sự sống, không còn luân hồi.

Tám huynh đệ đồng môn lập tức tụ khí ngự thần, nhưng Tuyết Thiên Khuyển chỉ nhẹ giọng:

“Không cần. Đạo không ở trong kiếm, đạo ở trong người cầm kiếm.”

Chàng buông Hàn Tâm Nhất Đạo, thân thể bắt đầu phát ra băng quang, từng mạch khí tan dần như sương tan giữa bình minh – pháp thân bắt đầu phân giải để chuyển hóa thành linh kết giới.

“Khuyển…!” 

Huyền Không Hùng bước lên, nhưng chàng chỉ đưa mắt – ánh mắt ấy lặng như suối, vững như đỉnh non, không một lời tiễn biệt, chỉ có một cái gật đầu – nhẹ – nhưng như đóng ấn vào lịch sử.

Cửu Quái Thần, mỗi người đồng thời hiến pháp lực, truyền vào linh ấn được Tuyết Thiên Khuyển khắc lên mạch đất.

Họ đều hiểu: Đây không chỉ là một kết giới, mà là một khúc đoạn tuyệt.

“Bảo vệ nhân gian – là thiên mệnh. Yêu một người – là nghịch thiên. Chọn một điều… Là hủy một điều còn lại.”

Tử Yên cố lết về phía chàng, tay nàng chạm phải ánh sáng lam nhạt – nhưng xuyên qua. 

Chàng không còn là người, chàng đã là kết giới, một kết giới tồn tại vĩnh viễn để phong tỏa huyết lực tà đạo, giữ cân bằng cõi trần – cái giá của việc yêu sai thời điểm.

“Tại sao… không đợi ta nhớ lại…” 

Nàng bật khóc, ánh mắt sụp đổ như vòm trời bị gãy.

“Ta không muốn ngươi nhớ. Ta chỉ muốn… ngươi sống.” 

Tuyết Thiên Khuyển nói, giọng không mang linh khí, mà như gió thổi qua một cánh đồng đã chết.

Tuyết rơi, không phải tuyết mùa, mà là tuyết từ bầu trời không còn khí. Một mảnh lông trắng – lặng lẽ bay ngang qua bầu trời đỏ, rơi xuống bàn tay nàng.

Thanh Băng Kiếm – vỡ, Tâm Linh Châu – hóa hư không. Pháp thân Tuyết Thiên Khuyển – đóng dấu vĩnh viễn vào mạch đất.

Ký ức của nàng… bị lấp lại lần nữa, không bởi thiên cấm, mà bởi một nguyện ước:

“Xin hãy để nàng sống như một người không từng đau.”

Phong Linh Cốc, từ hôm đó, tuyệt không sinh tuyết nữa. Nhưng tuyết chỉ rơi... khi có người nhắc tên một kẻ đã biến mất khỏi cả thiên giới lẫn nhân gian.

“Nếu có người nào đó, từng yêu một người đến mức dùng cái chết để giữ lại phần sống cuối cùng của nàng ấy – thì xin hãy để tên người đó không bị ghi trong sử sách.”

Và rồi sau đó, tịch dương buông xuống, ánh nắng cuối cùng của trận chiến Phong Linh Cốc rải lên thi thể của kẻ từng mơ trở thành thần. Tần Hạo – huyết tu chuyển kiếp – đã bị phong ấn vĩnh viễn trong Thạch Lâm Huyết Cốc, hồn không thể siêu, thân không thể diệt.

Thiên giới yên lặng, không ca khúc khải hoàn, không ngợi ca chính nghĩa, không có lời khen, chỉ có một đạo Kim Tự Phán Lệnh, hạ từ tầng trời cao nhất, không qua Đức Thái Thượng, không cần hội đồng tiên triều, mà xuất hiện như một khối đá rơi thẳng vào biển tĩnh.

“Kẻ nào can thiệp vào nhân duyên phàm-tiên, dù tâm chính, ý thiện, lòng không oán, cũng phải chịu Thiên Luật. Vì luật không đo trái tim, luật chỉ đo hành vi.”

Cửu Quái Thần, sau khi hợp lực phá trận, được lệnh triệu hồi về lại cung Ngọc Thanh, từng người, từng người một – quay về trời – như chim tìm về tổ xưa – nhưng chẳng ai cất cánh vui vẻ. Nhưng chỉ có Tuyết Thiên Khuyển, khi tên chàng được xướng lên, cả thiên địa cùng lặng, không trống – không kèn – chỉ một tiếng trầm ngân từ Luân Hồi Thạch – khối đá bị bỏ quên ở lối rẽ cuối cùng của Thiên Giới, nơi ánh sáng cũng không tìm tới được.

Luân Hồi Thạch, xám xịt, không sắc, không tỏa linh khí, không có lực trấn áp, nhưng được khắc một hàng cổ văn xưa hơn cả Kinh Luân: “Thân bất tử, mệnh bất tận, ý nghịch thiên, tâm hóa thú.”

Pháp thân Tuyết Thiên Khuyển, bị dẫn tới trước mặt đá, không có người canh giữ, không có ai tiễn biệt, chỉ có tám ánh mắt – tám huynh đệ đồng môn – đứng lặng như tượng đá, tay họ đều nắm chặt, nhưng không ai dám mở miệng.

Ngũ Sư Ca của họ, kẻ từng là ánh kiếm duy nhất được xưng danh “Thiên Băng”, từ nay phải trở thành — một con thú hoang không trí nhớ, không ngôn ngữ, không tự thức.

“Mười ngàn năm, mỗi một trăm năm, một kiếp thú. Nếu lòng còn giữ yêu, sẽ mãi không thành người.” 

Lời phán vang lên từ tận sâu Ngọc Thanh, không ai rõ chủ nhân là ai, không ai cãi, không ai chống, vì đó là Thiên Luật, mà thiên luật không do ai tạo – chỉ do vũ trụ tự khép kín qua muôn vàn nhân quả.





Bạn cần đăng nhập để bình luận