Tựa Gối Bên Sông

Chương 6.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa xuân sắp hết. Đại tỷ nói đã tích góp được một ít tiền, định mua vải để may cho ta một bộ quần áo đẹp.

"Tiểu Himập mạp hơn một chút rồi, đồ cũ không vừa nữa."

Chúng ta vui vẻ cười đùa khi vừa đưa thuyền vào bến, nhưng chưa kịp dừng, thì đã thấy lính thu thuế đến trước.

Bọn họ ầm ĩ, cứ như ma quái đòi nợ. Xé vải nhà Đông gia, lấy gà nhà Tây gia, cướp lúa nhà Nam hộ, lấy tiền nhà Bắc hộ.

Trong ngõ, dân chúng chỉ dám căm tức, không dám lên tiếng, đấu với quan thì chẳng khác nào tự nộp mạng.

Mọi lần ta trốn tránh, nhưng hôm nay mọi ngõ ngách đều có lính. Ta không còn nơi nào để trốn, không còn cách nào để chạy, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Một tên lính bắt lấy cổ ta, quay đầu hỏi Đại tỷ: "Người này là ai?"

Đại tỷ mồ hôi đổ xuống: "Quan gia nhẹ tay! Đây là muội muội của ta, vừa từ quê lên."

Tên lính giận dữ hét lên: "Sao không báo sớm? Sau này thuế đất, thuế kinh doanh, thuế nhân khẩu... tất cả đều phải tăng thêm một phần!"

Đại tỷ vội vàng đồng ý, lính cướp  tiền bạc, rời đi ầm ĩ, lúc này Đại Tỷ mới dám nhổ nước bọt vào bóng lưng chúng.

"Để bọn giặc Nhật không đi bắt, lại đi ức h.i.ế.p dân lành, bọn chúng đúng là thua hết cả nhân tính!"

"Phì! Lũ cặn bã, lòng dạ đen tối!"

Nàng mở bao tiền tiết kiệm ra, những đồng bạc dành dụm suốt mấy ngày lại trống rỗng.

Con hẻm Goá Phụ là nơi nghèo nhất ở Nam Lăng. Không phải vì người dân ở đây lười biếng, mà vì thuế quá nặng.

Nơi này  phải đóng nhiều loại thuế hơn bất cứ ai, sống đã khó lại càng khó hơn.

Ta nhìn Đại tỷ buồn bã, trong lòng dần có quyết tâm. Ta dậy sớm làm việc vất vả, trong ba tháng ở quán rượu lớn nhất nơi này, ta giúp dọn dẹp bã rượu.

Dùng số tiền tiết kiệm được, ta mua vải và chỉ để may vá. Mẹ ta ngày xưa đã dạy ta thêu thùa, lúc ấy ta dựa vào tình yêu thương của mẹ và bà nội nên lúc ấy không chịu chăm chỉ học hỏi.

Trong những ngày còn lại, khi Dại Tỷ đi phát đồ, ta sẽ ngồi trên mạn thuyền luyện thêu.

Ta nghĩ mình đã thừa hưởng đôi tay khéo léo của mẹ, chỉ một tháng, ta đã thêu khá tốt. Ngày ta đưa bộ đồ mới cho Đại tỷ, trong mắt nàng tràn ngập sự ngạc nhiên:

"Ngươi có tài thêu giỏi như vậy, sau này sẽ không cần lo lắng gì nữa!"

Nàng ấy nghĩ ta đang chuẩn bị cho kế hoạch tương lai của mình. Ta nhìn Đại Tỷ, nghiêm túc nói:

"A tỷ, ta muốn chia sẻ lo âu với tỷ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-6.html.]

Ánh mắt Đại tỷ lấp lánh, nàng mỉm cười, lau nước mắt:

"Ngốc quá, ngươi sợ A tỷ không nuôi nổi ngươi sao?"

 

12.

Trên dòng sông Hoài. Đại tỷ mang các sản phẩm thêu của ta ra khoe khắp nơi:

"Muội muội ta làm đó, đẹp không?"

Liêu Oanh mang những túi hương ta làm đi bán trên thuyền Bích Ngọc, rất nhanh đã hết sạch sẽ.

Xưởng thêu của ta đã thành công mở cửa.

Khi nhận được đơn hàng đầu tiên, ta vui mừng đến rơi nước mắt. Hóa ra ta không phải là gánh nặng của hai tỷ. Ta. cũnglà người có thể sống nhờ đôi tay của chính mình.

Chiếc thuyền nhỏ hàng ngày vẫn trôi qua, Liêu Oanh cũng được khích lệ, chuẩn bị tích cóp tiền để chuộc thân.

Ta hỏi nàng ra ngoài rồi muốn làm gì, nàng chống cằm suy nghĩ một lát:

"Mở một quán nhỏ ven đường, khách ăn uống nhắm với rượu, nếu vui thì ta sẽ hát vài bài cho họ nghe."

Ta vỗ tay: "Công việc này hay quá! Vừa kiếm tiền lại vui vẻ tự do!"

Nàng nghe xong cười lớn: "Người hiểu ta nhất chính là Tiểu Hi."

Thời gian trôi qua. Một sáng hè, con hẻm Goá Phụ bỗng trở nên náo nhiệt.

Trẻ con từ xa đã reo lên: "Đoàn thuyền trở về rồi——"

Ta không hiểu gì, quay lại hỏi Đại tỷ. Nhưng khi nhìn lên thuyền, ta thấy một người đàn ông lạ mặt, thân hình cường tráng đang mài đậu.

Ta hỏi Đại tỷ người đó là ai, nhưng người ấy đã lên tiếng trước:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Ta họ Lưu, là bằng hữu của Tam Nương, trước đây  đi theo đoàn thuyền ra biển, hôm nay mới trở về."

Vì là bằng hữu của Đại tỷ, ta vội vàng rót nước cho người ấy uống.

Người ấy cười hì hì: "Ngươi là Tiểu Hi muội muội đúng không? Tam Nương nói ngươi rất xinh đẹp và thông minh!"

Rồi người ấy liếc trộm Đại tỷ, ngửa đầu uống cạn nước. Cuối cùng lau miệng: "Nước ở đây uống ngon hơn những nơi khác."

Ta trong lòng thắc mắc, đều là nước từ sông Hoài, sao lại có sự khác biệt nhỉ?

Quay đầu lại, ta thấy Đại tỷ đang đỏ mặt. Người lớn thật kỳ lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận