Tựa Gối Bên Sông

Chương 1.

Năm ấy ta mười bốn tuổi.

 

Cha ta nhận ba mươi lượng bạc từ tay người môi giới. Muốn bán ta làm thiếp cho một thương nhân buôn muối.

 

Trước khi xuất phát, bà nội kéo tay ta, nước mắt lưng tròng.

 

Mẹ kế cười nói: “Sao mà phải khóc! Nó vào trong thành là để hưởng phúc!”

 

Trên đường đi, người môi giới buột miệng nói hớ. Thì ra thương nhân buôn muối cưới ta là để “đóng sinh cọc”.

 

Đó là một phong tục đóng đinh người sống ở đầu thuyền để trấn tà trước khi ra khơi.

Ta nhìn dòng nước sông Hoài mênh m.ô.n.g vô tận, không hề do dự mà nhảy xuống…

 

1.

Mùa đông năm Chung Gia thứ hai mươi lăm.

 

Cha ta thua nốt số tiền cuối cùng trong nhà, bắt đầu nổi lên tâm tư muốn bán con gái. Có một người môi giới tìm tới, ra giá năm mươi lượng, nói muốn mua ta làm tiểu thiếp cho phú thương Nam Lăng.

 

Tiền bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, cha ta cùng mẹ kế vui mừng đến phát khóc. Hai người bọn họ sợ đêm dài lắm mộng, lập tức định ra cuộc hôn nhân này, còn nhận của người môi giới mười lượng bạc.

 

Bạc về tới tay, cha ta tức thì chạy tới sòng bạc, hiếm lắm mới chỉ thua một nửa. Khi trở về còn mua hồ lô đường cho ta, mua bánh hoa quế cho bà nội, mua cho đệ đệ chiếc khóa trường mệnh làm từ bạc nguyên chất, còn mua cả thịt ngon rượu tốt. Thơm đến mức khiến người ta muốn ngất đi.

 

Đã lâu lắm rồi cha không đối xử với ta tốt như vậy. Ta hơi cảm động, nói lời cảm tạ người vì đã nhớ tới ngày sinh nhật của ta.

 

Cha ta thoáng hoảng hốt, sau đó cười ha hả, nói con gái thật may mắn, ít ngày nữa sẽ gả đến gia đình giàu có hưởng phúc rồi.

 

Khi ấy ta mới biết, món quà thực sự mừng tuổi mười bốn của ta chính là gả làm tiểu thiếp cho một ông lão đã sống qua nửa đời người. Ông lão kia đã có thể làm cụ nội của ta được rồi.

 

Ngày hôm sau, người môi giới đến như đã hẹn, xe ngựa dừng trước cửa sẵn sàng đón ta “hưởng phúc”.

 

Mùa đông giá rét khắc nghiệt, chậu than duy nhất trong nhà để dưới chân người môi giới. Ta muốn lùi về phía sau trốn tránh, mẹ kế lại đẩy ta lên phía trước.

 

“Ngẩng đầu để ta nhìn một chút.”

 

Miệng người môi giới thật hôi, ta nhíu chặt mày.

 

Cha lập tức đá một cú, mắng ta không biết cố gắng, trời sinh là đồ đê tiện. Mẹ kế làm bộ làm tịch can ngăn, bị người môi giới phát hiện vết sẹo bên thái dương của ta.

 

Bà ấy nói vết sẹo ấy đã phá tướng, ra giá ban đầu năm mươi lượng thì hiện giờ đổi thành ba mươi lượng mà thôi.

 

Cha ta chửi bới ta thậm tệ, gọi ta là kỹ nữ rác rưởi, là món hàng lỗ vốn. Nhưng ông ấy không biết, vết sẹo kia là do mẹ kế đánh ta mà thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-1.html.]

 

2.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Mẹ kế của ta là kiểu hồ ly đội lốt con người.

 

Khi mẹ ta còn sống, nàng đã góa chồng. Ngày ngày chạy qua nhà ta khóc lóc kể lể, kết tỷ muội tình thâm với mẹ ta. Nhưng sau này không biết chạy tới chạy lui thế nào mà chạy đến tận giường của cha ta.

 

Mẹ ta tức giận đến mức sinh bệnh không dậy nổi, tang lễ chưa qua được mấy ngày, mẹ kế đã bước vào cửa.

 

Năm sau đó, nàng ta sinh cho cha một đứa con trai. Cha ta mắng mẹ ta sao không c-h-ế-t sớm một chút, lại cứ ngăn cản đường con cháu của ông ấy.

 

Mẹ đã mất rồi, bà nội cũng đã già đến lẫn, ta trở thành người hầu kẻ hạ cho mẹ kế và em trai.

Giặt đồ không hết, nấu cơm không xong, không ngày nào là không bị đánh đập.

 

Lúc này, cha ta và người môi giới đang cãi cọ qua lại.

 

Người môi giới nói: “Không muốn cũng được, trả lại tiền đặt cọc cho ta.”

 

Tiền đặt cọc đã sớm tiêu pha gần hết, cha ta cắn răng nói: “Ba mươi thì ba mươi.”

 

Cứ như thể ta là củ cải thối ngoài chợ, không ai mua nên đành phải bán rẻ. Nhưng ba mươi lượng cũng đã nhiều rồi, trong lòng ta thầm nhủ, ta đáng giá hơn củ cải rồi.

 

Người đánh xe ở bên ngoài giục giã, người môi giới móc từ trong lòng n.g.ự.c ra hai mươi lượng còn lại, bị cha ta vươn tay giật phắt. Bạc cộm đến mức khiến ông đau cả răng nhưng lại cười thật khoái chí.

 

Ta bị xô đẩy ra đến cửa, đụng phải bà nội nhặt củi trở về. Bà nội chẳng rõ xảy ra chuyện gì nhưng linh cảm có điều chẳng lành. Bó củi rải đầy trên nền đất, bà cứ thế chạy tới kéo lấy ta.

 

Mũi ta chua xót, muốn khóc nhưng phải nhịn xuống. Ta không muốn người duy nhất yêu thương ta trong ngôi nhà này sẽ phải đau lòng khổ sở vì ta.

 

Ta gượng cười:

“Bà nội, cháu gái gả cho người ta, là một người có tiền, chờ tới khi lại nhà, cháu sẽ mua bánh hoa quế mà người yêu thích nhất.”

 

Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của bà. Mẹ kế lại cười đến không khép miệng lại được:

“Sao mà phải khóc! Nó vào trong thành là để hưởng phúc!”

 

“Đến lúc ấy cũng đừng quên chúng ta là được!”

 

Nói rồi lập tức kéo ta lên kiệu. Ta quay đầu nhìn lại, thấy bà nội đang lau nước mắt, đôi chân khập khiễng chạy theo gọi với từ phía sau:

 

“Xảo Nhi, Xảo Nhi à……”

 

Cuối cùng ta cũng không thể kìm nén những giọt nước mắt thêm được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận