Tựa Gối Bên Sông

Chương 23.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

50

Tin Tam Nương sắp kết hôn với Lưu đại ca lan truyền khắp hẻm Goá Phụ. Liêu Oanh, nước mắt tuôn rơi, chạy tới mắng nàng điên rồi.

"Ngày xưa khi người còn sống, ta bảo ngươi trân trọng, ngươi cứng đầu giữ chặt cái danh tiết ngớ ngẩn, từ chối người ta như thể chạm vào lửa. Bây giờ người sắp c.h.ế.t rồi, ngươi mới tỉnh ra sao? Chẳng lẽ kiếp này. một lần làm góa phụ chưa đủ sao?!"

Đại tỷ đỏ mắt, một cái tát giáng lên mặt Nhị tỷ.

"Huynh ấy vẫn chưa chết! Ngươi nói linh tinh cái gì!"

Nhị tỷ hất tay bỏ đi: "Ta cứ nghĩ là giúp đỡ, ai ngờ lại nuôi chó!"

Ba ngày sau, chiếc thuyền bơm  treo đầy lụa đỏ. Bà cụ cầm chiếc lược đỏ, tỉ mỉ chải đầu cho Tam nương.

"Một lược chải đến đầu, phú quý không lo.

"Hai lược chải đến đầu, không bệnh không lo âu.

"Ba lược chải đến đầu, nhiều con nhiều tuổi thọ.

"Chải thêm một lần đến đuôi, nở nụ cười hòa thuận.

"Hai lược đến đuôi, sống đôi cánh, bay cùng nhau.

"Ba lược đến đuôi, vĩnh viễn đồng tâm."

Phụ nữ trong hẻm Goá Phụ cười trên môi nhưng mắt đầy lệ. Trống giong cờ mở, Tô Huệ Minh cõng Tam Nương mặc y phục cưới lên kiệu.

Kiệu di chuyển, đưa Tam Nương về nhà.

Lưu đại ca không có nhà. Những năm qua, nơi nào Tam Nương ở, đó là nhà của hắn. Chúng ta tìm một căn phòng nhỏ ở cuối hẻm, trang trí đầy vui tươi.

Đây sẽ là ngôi nhà mới của họ. Trên đường đi, thỉnh thoảng ta ngoái lại nhìn. Hình bóng đó chẳng còn chút dấu vết.

Kiệu dừng lại trước cửa phòng cưới, ta đưa tay giúp Đại tỷ. Nhưng có đôi tay đã đón trước một bước.

Ta ngơ ngác gọi: "Nhị tỷ."

Người dưới tấm khăn đỏ ngẩn người. Hai dòng lệ rơi trên y phục cưới. Liêu Oanh mỉm cười mắng:

"Ngày vui như vậy mà ngươi cứ khóc! Nước mắt, nước mũi thu lại đi! Hôm nay, cô dâu phải thật đẹp, vui vẻ ra mắt!"

Chúng ta mỗi người một bên, dắt Đại tỷ vào cửa. Lưu đại ca vẫn chưa tỉnh, ta nâng y phục của hắn, ba lạy trời đất.

Pháo nổ vang, Nhị tỷ vui mừng hô to:

"Đã xong, đưa vào động phòng!"

Mảnh giấy màu bay đầy trời; đường đầy kẹo vỡ. Lũ trẻ chạy khắp nơi cười đùa. Chẳng biết ưu phiền, Thì đâu có buồn.

 

51

Dù chiến thắng rực rỡ, nhưng Tô Huệ Minh  vẫn mỗi ngày luyện quân. Ta không hiểu.

"Tướng giặc tổn thương nghiêm trọng, sao không nhân cơ hội này để mọi người nghỉ ngơi, hồi phục?"

Hắn vươn tay véo má ta.

"Trận này chúng thua vì cứng đầu, coi thường. Một khi họ chúng ra, việc quay lại là chuyện sớm muộn."

Hắn còn viết một bức thư ẩn danh gửi cho quan phủ. Cảnh báo triều đình phải phòng ngừa giặc Oa phục hồi phản công. Nhưng thư gửi đi như chìm vào đáy biển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-23.html.]

Bảo vệ Nam Lăng vui mừng, lại cưới thêm vợ thứ mười ba.

Giữa tháng Bảy, ta đến vườn Tô Huệ Minh, nhặt hoa phượng cuối cùng của mùa hè.

Bóng cây chập chờn, hoa rụng đầy đất. Hôm nay hắn có thời gian rảnh, ngồi cạnh ta, mỉm cười nhìn ta bận rộn.

Ta hỏi hắn cười gì. Hắn nói:

 

“ Muội giống mẹ ta quá, mẹ ta cũng rất đảm đang."

 

Ta chỉ "ồ" một tiếng, đứng dậy cầm giỏ, vỗ tay chuẩn bị đi.

Tô Huệ Minh túm lấy tay áo ta, mặt đầy vẻ hoang mang.

"Vừa mới đến đã muốn đi sao?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta hỏi hắn: "Huynh thích ta không?"

Người đàn ông trước mặt bối rối, mắt đảo liên tục, nhìn đâu đâu trừ ta. Ta: " Huynh là đàn ông mà, thích hay không thì phải nói một câu chứ!"

Hắn ấp úng: "Đương, đương nhiên thích."

Ta bật cười:

 

"Vậy tiếc quá, ta không thể nhận ngươi. Bà nội ta nói, nam nhân chỉ biết nói miệng mà không giúp nương tử làm việc, không thể lấy.”

 

"Bà nội ta còn nói, nam nhân luôn nghĩ sẽ cưới thêm thiếp, càng không thể lấy."

Tô Huệ Minh mặt tái xanh. Khi ta muốn đi, hắn kéo ta không buông. Như một con ch.ó lớn, dụi vào người ta.

"Tiểu Hi , ta chưa từng thích ai, ta  không hiểu, nhưng ta sẽ thay đổi. Nàng dạy ta đi."

Ta không nói gì, hắn cúi đầu, lông mi dài như có nước mắt.

"Tiểu Hi, ta không còn nhà nữa. Đừng bỏ ta."

Ta bỗng cảm thấy vô cùng áy náy. Hắn mười ba tuổi phải trưởng thành sớm, trong lòng chất chứa mối thù sâu đậm.

Mười năm uống nước đá, báo được thù. Nhưng người thân yêu nhất, mãi mãi không thể quay lại. Ta thở dài, xoa xoa đầu hắn, đưa giỏ cho hắn.

"Được rồi, cho huynh một cơ hội nữa."

Đột nhiên trời quay cuồng, ta bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Trước mắt là gương mặt tươi cười đầy mưu mô.

Ta ! Biết ngay mà!

"Tô Huệ Minh ! huynh đúng là đồ chó!"

Khi Tử Bạch xông vào sân, thấy cảnh tượng này, ta nằm trong lòng Tô Huệ Minh, hai người như hai quả cà chua chín mọng.

Hắn vội vàng che mắt, quay lưng giơ lên một bức thư.

"Huệ Minh ! Thư  vừa đến, giặc Oa chuẩn bị quay lại!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận