Tựa Gối Bên Sông

Chương 20.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

42

Thời gian trôi nhanh như chớp. Sinh nhật mười sáu của ta, trôi qua giữa cảnh xưởng thêu bận rộn như thiêu như đốt.

Bên này, ta bận tới mức chân không chạm đất. Bên kia, Nhị tỷ đưa đến một tin động trời. Mùng Hai tháng Hai, phú thương bao thuyền mở tiệc đãi khách.

Giữa chừng, nhị tỷ say khướt, ngủ gục ở khoang sau, mơ mơ màng màng nghe thấy phía đuôi thuyền phú thương đang thì thầm to nhỏ với ai đó. Nàng cảnh giác, len lén nhìn qua—

Người mà từ đêm Giao thừa đến giờ nàng tìm mãi không thấy, lúc này lại ở ngay trước mắt!

Nín thở, nàng cố trấn tĩnh.

“Các ngươi có biết ta đã nghe được gì không?”

Lầu hai xưởng thêu, Nhị tỷ  cười lạnh.

“Ta nghe được—hắn đúng là một con ch.ó săn của nước Oa! Bọn công sai bến vận lương thích ăn tàu hũ ngọt của Đại tỷ, Hai tên lái tơ cùng Tiểu Hi làm tượng thêu Bồ Tát, Cả tên thương nhân muối bao cả thuyền hoa, vung tiền như nước… Tất cả, đều là giặc Oa ẩn nấp trong thành Nam Lăng!”

Ta và Đạy tỉ mặt tái xanh, Nhị tỷ  hít sâu một hơi, nói tiếp:

“Bọn giặc Oa này cấu kết với đầu lĩnh hải tặc vùng Giang Chiết, mưu đồ trong ứng ngoài hợp. Chỉ cần bản đồ luồng tuyến thêu trên tượng Bồ Tát bị đưa ra ngoài, trong vòng nửa năm, bọn chúng sẽ đánh vào thành! Còn con ch.ó săn kia, chính là mắt xích liên lạc của chúng!”

Một ván cờ liên hoàn, một cuộc tru diệt toàn diện. Trong phòng lặng ngắt như tờ. Tin tức của nhị tỷ quá mức kinh hoàng, ta chưa kịp tiêu hóa đã định chạy đi tìm Tử Bạch.

Đại tỷ túm chặt lấy ta: “Đừng đi đường bộ, đi thuyền nhanh hơn!”

Tình thế cấp bách, ta bỏ qua thuyền chậm của Đại tỷ, chạy ra bến thuê thuyền nhanh.

Không ngờ vừa bước lên bậc đá đầu cầu. Một bóng người bất ngờ nhảy ra từ gốc cây khô bên cạnh. Một gậy đánh úp, ta hôn mê bất tỉnh.

 

43

Tỉnh lại, đầu óc choáng váng. Chiếc bao bố trên người bốc mùi hôi thối, vết m.á.u trên áo đã khô lại, chắc là đã qua lâu rồi.

Ta vùng dậy, phát hiện tay mình bị trói chặt.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Con nhãi, lâu rồi không gặp ha…”

Ta quay đầu lại, chứng kiến một cảnh khiến tóc gáy dựng đứng:

Tên cha khốn kiếp của ta, mất một bên tai, cụt một cánh tay, đang nhe răng cười âm hiểm với ta. Da đầu ta tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Cha…”

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu—hắn sao lại đến được Nam Lăng? Lại còn tìm được ta?

“Con nhãi, sống sung sướng rồi là quên cha hả? Nếu cha không tới, còn chẳng biết mày sống ngon thế nào! Nhìn xem quần áo mày mặc, đồ đeo trên người, chắc tốn không ít bạc nhỉ…”

Ta khóc òa lên:

“Cha, thả con ra trước đã, con có chuyện gấp…”

Cha thu lại nụ cười, ánh mắt âm u:

“Thả mày? Bọn tao liều mạng trốn vào thuyền buôn mới đến được Nam Lăng. Lại tốn bao công sức mới tìm ra mày. Giờ mày bảo tao thả mày?”

Ta vừa khóc vừa nói: “Cha, thả con đi, con sẽ quay lại đưa cha tiền…”

Hắn vung tay tát một cái.

“Đứa con bất hiếu, con đĩ thối, mày tưởng tao còn tin mày à?”

Ta ngất lịm, lại bị nước lạnh tạt tỉnh.

“Nghe bảo mày không lấy phú thương? Nhưng nhìn mày, chắc cũng có khối tiền ha! Nói cho cha biết, tiền mày giấu ở đâu? Ta lấy được tiền, vẫn nhận mày là con gái tốt…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-20.html.]

Ta nhổ m.á.u nơi khóe miệng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

“Cha, con đúng là có tiền, nhưng nếu không có tín vật của con, cha sẽ không lấy được đâu.”

Hắn quả nhiên mắc câu.

“Phải làm sao?”

Ta bảo hắn tháo cây trâm trên đầu ta xuống.

“Cha cầm cây trâm này, đến hẻm Kho Thùng, tìm một người tên Tử Bạch, hắn sẽ đưa tiền cứu con.”

Cha nheo mắt nhìn ta, như đang dò xét xem ta có nói thật không.

“Mày tốt nhất là đừng lừa tao, chỗ này chỉ mình tao biết. Nếu tao không lấy được bạc, thì mày cứ chờ thối rữa ở đây đi!”

Ta liên tục gật đầu. Cha lấy trâm cài của ta, lảo đảo đi vào bóng tối.

 

44

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau khi cha rời đi, ta gào thét thật lâu, cố gắng thu hút người đến cứu. Nhưng vô ích.

Trời lạnh như cắt, bao tải rách rưới thấm hơi lạnh vào từng kẽ thịt. Ta mê mê tỉnh tỉnh, lạnh đến run cầm cập, đói đến nỗi ruột gan kêu vang.

Trong cơn mê man, dường như thấy mẹ ta bưng bát cháo nóng bước đến.

“Hi Nhi, mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn cháo…”

Vừa định mở miệng, bỗng cánh tay đau nhói. Mở mắt ra thì thấy mấy con chuột nhảy xuống khỏi người ta, đôi mắt đen nhánh dán chặt vào ta. Ta không nhịn nổi nữa, hét lên rồi òa khóc.

Bất chợt, không rõ từ đâu lóe lên ánh sáng, ban đầu chỉ là một chấm nhỏ, sau lan ra thành một mảng sáng rực.

Nhiều tiếng người đầy lo lắng từ xa vọng đến gần —

“Hi Nhi! Là muội sao? Muội có ở đó không?!”

Ta sững người, rồi lập tức hét lớn:

“Đại tỷ, Nhị Tỷ! Muội ở đây! Mau cứu muội!”

Cánh cửa bị đá tung, một bóng người lao vút đến, nhanh chóng c.h.é.m đứt dây trói ta rồi ôm chặt lấy ta vào lòng. Ta ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa: “Tô Huệ Minh, sao giờ huynh mới đến…”

Hắn lau nước mắt cho ta, giọng đầy áy náy và xót xa:

“Là ta không tốt, đến muộn rồi.”

Ta sụt sịt mũi, đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c hắn.

“Aiyo, tiểu tổ tông à, nhẹ tay chút, muốn ói m.á.u luôn rồi…”

“Huynh xạo, muội có dùng sức đâu.”

Nói xong, ta lại tối sầm mắt, ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên giường, xung quanh là một vòng người vây kín. Thấy ta mở mắt, mọi người lập tức luống cuống tay chân, người đưa thuốc, người bưng cháo, người cầm khăn.

Bà nội nước mắt ròng ròng, từng thìa từng thìa đút ta ăn. Cảm giác như cuối cùng ta cũng sống lại rồi, ta liền hỏi: “Cha ta đâu?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía bà nội. Không khí có chút kỳ quái. Bà đút thìa cháo cuối cùng vào miệng ta, giọng nhàn nhạt:

“Chết rồi.”

Ta: “Hả?”

Mọi người: “Ừa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận