39
Đêm giao thừa. Hẻm Goá Phụ đèn đuốc lấp loáng, pháo hoa rực rỡ. Ta mời các cô nương trong xưởng thêu cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Sau đó, cùng Đại tỷ và Nhị tỷ đưa bà nội lên thuyền dạo ngắm đèn hoa. Vừa đi vừa ăn: bánh quế hoa ở Phu tử miếu, bánh trôi ở hẻm Lục Phụng, kẹo hồ lô ở phố Tam Sơn, đèn thỏ ở bến Đào Diệp...
Dạo mệt rồi, chúng ta nằm tựa vào mui thuyền, nghe tiếng nước róc rách, nhìn sao trời lấp lánh.
Liêu Oanh khe khẽ hát:
“Thiếp rời nhà khi còn nhỏ, chỉ mong già đi được về lại quê hương...”
Bên tai vang lên một tiếng thở dài khe khẽ: “Giá mà Xảo Nhi còn ở đây thì tốt biết mấy...”
Là bà nội, ta xoay người ôm lấy bà. Nghĩ đến khi mới đến Nam Lăng, cảm thấy mình hèn mọn như chuột chạy qua đường, không đáng sống. Về sau được các cô nương ở hẻm Goá Phụ chở che, dần dần mới cắm rễ yên ổn nơi này, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy trống vắng một chỗ.
Giờ thì bà nội đã đến.
Chỗ trống mà hẻm Goá Phụ không thể bù đắp nổi, cuối cùng cũng khít khao viên mãn. Ta siết chặt lấy bà: “Chúng ta phải sống thật tốt, sống thay cả phần của A nương nữa.”
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi. Bỗng nhiên, tiếng hát của nhị tỷ như bị c.h.é.m đứt, đột ngột im bặt.
Ta quay đầu tìm nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng tràn ngập kinh hoàng, run lẩy bẩy nhìn về một phía—
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ở đó, một con họa thuyền dần rời xa, cuối thuyền có một bóng người ôm trái phải.
“Nhị tỷ?” Ta hốt hoảng gọi nàng.
Đạy tỷ cũng đưa tay kéo nàng lại: “Sao như trúng tà vậy?”
Một lúc lâu sau, Nhị tỷ khuỵu ngồi xuống: “Là hắn! Đạy tỷ... hắn trở lại rồi!”
“Ai cơ?”
Nhị tỷ từng chữ như rỉ máu:
“Là tên súc sinh nên bị lăng trì xẻ xác, băm ra cho chó ăn ấy!”
Đại tỷ chấn động: “Nhìn rõ chứ? Sao lại trùng hợp đến vậy?”
“Không thể sai, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Nhị tỷ cười yêu mị, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị. “ Ông trời có mắt rồi, cho hắn quay về để chết!”
40
Ngày mười tháng Giêng, ta nhận được thư của Tô Huệ Minh. Trong thư nói bọn họ giữa đường gặp thổ phỉ, tuy thương vong không nhiều nhưng Mã bang cần nghỉ ngơi tại chỗ, dặn ta bằng mọi giá phải kéo dài thêm hai mươi ngày.
Ta cầm thư xem đi xem lại mấy chục lần. Hắn không nói mình có bị thương hay không.
Cũng chẳng hỏi ta sống ra sao.
Có một thứ cảm xúc mơ hồ nghẹn lại nơi lồng ngực. Chát chát, khó chịu vô cùng.
Còn năm ngày nữa là đến rằm tháng Giêng. Trước đó đã kéo dài được nửa tháng là vô cùng khó nhọc, giờ thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.
Ta mang lễ tết đi tìm nữ phu tử. Bà là người thông tuệ tháo vát nhất mà ta biết.
Ta giấu đi nguyên nhân thật sự, chỉ nói xưởng thêu không kịp tiến độ, đành phải nghĩ cách kéo dài. Phu tử nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
“Từ xưa dân không dám tranh với quan. Nếu quan phủ có đơn hàng lớn, ép ngươi phải làm trước, thì ngươi chỉ có thể tự bảo toàn thôi, đúng không?”
Lời như sấm vang đầu óc, ta vội vàng cảm tạ nữ phu tử, lập tức đến tìm công công quản việc dệt.
Sau khi nói rõ ý định, công công phun cả ngụm trà:
“Ngươi nói ngươi muốn cung cấp miễn phí năm mươi bộ áo giáp thủy binh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-19.html.]
Ta gật đầu: “Đúng vậy!”
Ông ta nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: “Dám đùa giỡn với quan lại triều đình là tội mất đầu đấy.”
Ta lập tức quỳ xuống: “Nay nạn Oa ven biển hoành hành, ta biết năm mươi bộ áo giáp chẳng là gì, chỉ muốn góp chút sức mọn, mong công công cho một cơ hội.”
Thịt dâng tận miệng, có lý nào lại không ăn? Công công cười lớn, bảo ta ký khế ước, hẹn thời hạn đến tháng Ba.
41
Ta hẹn tên giặc Oa đến xưởng thêu gặp mặt. Nói rằng quan phủ đang gây áp lực, ép chúng ta gấp rút may áo giáp cho thủy binh. Nếu không chịu, bọn họ sẽ bắt ta vào ngục.
Ta vừa khóc vừa mếu máo: “Lão gia, ngài cứu ta với, bức thêu Bồ Tát phải dời lại thôi...”
Tên giặc Oa mặt hiện sát khí, siết chặt chuôi đao bên hông: “Không được! Không thể chậm trễ!”
Ta chủ động vươn cổ ra: “Cùng lắm ngài cứ c.h.é.m ta đi! Dù sao sống cũng là chết!”
Lúc ấy xưởng thêu đang vào giờ náo nhiệt nhất, khách khứa ra vào đều bị dọa sợ hết hồn.
Tên giặc Oa nhìn quanh một vòng, đôi mắt bốc lửa căm hận, nhưng rốt cuộc vẫn không xuống tay.
Ta vội kéo hắn ngồi xuống.
“Ta biết mình có lỗi với ngài, vậy ta giảm hai thành tiền đợt cuối, được chứ?”
“Không phải chuyện tiền bạc!”
“Ta cam đoan sẽ tuyển thêm người, ngày đêm gấp rút.”
“Không kéo dài thêm được nữa!”
“Vậy ngài cứ c.h.é.m ta đi!” Ta dúi đầu sát vào trước mặt hắn.
“Ngươi!” Hắn giận đến nghiến răng.
Ta đưa chén trà cho hắn: “Gia, không phải ta cố ý chậm trễ ngài, mà là dân không dám tranh với quan… Nếu trái ý triều đình, đến lúc đó gán cho ngài cái tội ‘giặc Oa mưu phản’, thì phải làm sao?”
Ánh mắt hắn chợt lóe, sắc mặt dịu xuống.
“Còn cần bao lâu nữa?”
“Ta sẽ tuyển thêm người, cam đoan trong ba tháng hoàn thành.”
“Thật không?”
Ta gật đầu lia lịa. Sau khi chốt được thời gian, ta cầm theo thư cùng với phù diệt giặc Oa đến hẻm Kho Thùng. Vừa đến đầu hẻm đã bị một người chặn lại.
“Cô nương tìm ai?”
Ta ghé tai nói nhỏ là tìm Tử Bạch, rồi đưa cho hắn xem phù diệt giặc Oa.
Hắn nhìn ta từ đầu đến chân: “Có phải là cô nương tiệm thêu Lưu Thủy, tên Tiểu Hi không?”
“Ngươi nhận ra ta?”
“Ta chính là Tử Bạch. Huệ Minh từng kể về cô.”
Mắt ta sáng rỡ: “Hắn nói ta thế nào?”
Tử Bạch ho một tiếng: “Cũng… chẳng nói gì nhiều.”
Hắn nhận thư của ta, hỏi vài câu là hiểu rõ tình hình. Rồi dặn ta đừng gấp, chờ Tô Huệ Minh hồi âm.