Tựa Gối Bên Sông

Chương 12.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

23

Có thuyền phu từ Giang Tô, Chiết Giang quay về, nói rằng loạn giặc Oa ngày càng nghiêm trọng.

Bọn giặc Oa giả làm thương nhân trà trộn vào các vùng ven biển, trong ngoài thông đồng, đã tấn công phá tan vệ Lâm Sơn ở Chiết Giang, thiêu rụi hơn ngàn căn nhà dân.

Người dân phải rời quê ly tán, ven biển rối loạn không yên. Nam Lăng cách đó không xa, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị vạ lây.

Trong chốc lát, lời đồn vang dội khắp nơi. Bách tính Nam Lăng người thì xem như chuyện cười, người lại âu lo ủ dột.

Lưu đại ca cũng gửi thư đến, nội dung y hệt lời đồn, dặn dò chúng tôi phải cẩn thận khi buôn bán đi lại. Huynh ấy còn nói, đã dành dụm đủ vốn liếng, chờ xong chuyến này sẽ ở lại Nam Lăng bảo vệ chúng ta.

Ban đầu ta chẳng cảm thấy gì, cho đến khi chợt nhớ ra, chuyến tàu của Tô Huệ Minh bắt buộc phải đi ngang qua Chiết Giang.

Trong khoảnh khắc ấy, ta như rơi vào hầm băng. Tính từ lần cuối nhận được thư của hắn đã hơn một tháng. Nói cách khác, có lẽ ngay khi thuyền đến Chiết Giang, hắn liền bặt vô âm tín.

Trong đầu ta toàn là những suy đoán xấu nhất, ngày nào cũng ra chặn người đưa thư, nhưng lần nào cũng thất vọng trở về.

Đêm xuống, Đại tỷ ôm ta an ủi. Ta nói:

"Muội sợ lắm, không phải không tin Tô Huệ Minh mà là sợ đoàn thương nhân gặp nạn vì giặc Oa, bà không đón  về, lại còn hại hắn uổng mạng."

Đại tỷ  lau nước mắt ta:

"Chúng ta nghĩ vẩn vơ cũng vô ích, vừa không giúp được hắn, lại tự rối lòng mình. Hơn nữa, mọi việc đều phải nghĩ theo chiều hướng tốt. Sức mạnh của niềm tin rất lớn, nếu muội tin chắc một chuyện có thể thành, thì nhất định sẽ thành."

 

24

Nơm nớp lo âu lại thêm nửa tháng trôi qua. Hôm đó ta như thường lệ ra chặn người đưa thư, biết vẫn không có tin tức gì của Tô Huệ Minh, lòng lại lạnh thêm một tầng.

Cả người chẳng biết bằng cách nào đã quay về hẻm Goá Phụ. Đầu hẻm có nhiều phụ nhân đang đứng, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt sáng rỡ.

Thím Lý gọi ta:

"Tiểu Hi, mau nhìn bên đó ——"

Ta theo hướng bà chỉ nhìn qua ——

Không xa trong hẻm, có người thân mà ta ngày đêm mong nhớ đang đứng đó! Bà nội đứng trong ánh sớm mai, nắng rọi lên người bà phủ một lớp vàng óng ánh.

Ta ngỡ mình nhớ nhung quá đỗi mà sinh ảo giác, cho đến khi nhị tỷ  Liêu Oanh kéo ta đến gần. Ta ngơ ngẩn tiến lên, thật sự nắm lấy tay bà.

Không phải mơ! Không phải mơ! Là bà nội  của ta, là người bà từng rơi lệ gọi ta giữa gió rét ấy!

"Bà nội…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-goi-ben-song/chuong-12.html.]

Vô vàn lời nói trào dâng nơi lồng ngực, nhưng tất cả đều nghẹn nơi cổ họng. Bà nội chìa đôi tay già nua, lệ đục tuôn trào.

"Con là Xảo Nhi của ta sao? Không không… con là… con là Tiểu Hi của ta và Xảo Nhi!"

"Là con! Con là Tiểu Hi mà!"

Ta nhào vào lòng bà, khóc nức nở thành một khối nước mắt.

Đại tỷ và Nhị tỷ  đứng bên cạnh cũng rơi lệ. Gương mặt tươi cười của các phụ nhân trong hẻm cũng đẫm đầy giọt lệ lấp lánh.

Bà nội nửa tỉnh nửa mê nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lẩm bẩm:

"Giờ thì nắm chắc rồi. Tiểu Hi của chúng ta sẽ không đi lạc nữa rồi."

25

Ta dắt bà nội đến căn lầu nhỏ hai tầng đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Cửa sổ sát sông, nhìn ra làn nước sông Hoài  mênh m.ô.n.g bất tận.

Bà nội rất thích nơi này, phấn khởi nói muốn đưa Xảo Nhi  và Tiểu Hi đi ngồi thuyền.

Bà vẫn còn lẫn thẫn, nhưng cho dù có lẫn thế nào, cũng không quên yêu thương  con cháu mình.

Ta nắm tay bà, giúp bà rửa mặt chải tóc, đút bà ăn. Bà ngoan ngoãn như một đứa trẻ sơ sinh. Giống hệt năm xưa, khi bà ôm ta vào lòng, Từng thìa từng đũa đút ta ăn rau, Từng chữ từng câu dạy ta hát đồng dao.

Bà nội đã già, nhưng ta đang dần lớn lên. Ta vuốt ve bàn tay bà, khẽ nói:

“Bà nội, từ nay về sau, mỗi ngày con đều ở bên cạnh người.”

Ngày hôm sau, ta mang bạc và thuốc bổ đến tạ ơn Tô Huệ Minh. Vẫn là căn viện đó, cây hoè lớn đã trụi lá. Mấy tháng không gặp, Tô Huệ Minh gầy đi rất nhiều.

Vừa thấy hắn, ta lập tức quỳ rạp xuống đất:

“Đa tạ Tô đại ca đã đưa bà nội về, Tiểu Hi không gì báo đáp, chỉ có thể dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.”

Tô Huệ Minh giật mình nhảy ra một bên, như bị bỏng chân, vội vã đỡ ta dậy:

“Con nhóc này, học đâu cái thói giang hồ lạc hậu đó chứ!”

Ta lau nước mắt: “Muội thật lòng cảm tạ huynh…”

Hắn ôm trán: “Ta cảm tạ muội đã không làm ta c.h.ế.t khiếp…”

Hai người cùng ngồi xuống bên ghế đá. Ta hỏi hắn đã làm sao đưa được bà nội về, có gặp nguy hiểm gì không, sao giữa đường lại bặt vô âm tín.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tô Huệ Minh nói, khi thuyền đi đến vùng duyên hải Giang Chiết, nghe tin giặc Oa quấy phá nên không dám ghé bờ, vì thế không gửi được thư.

Rồi hắn cắn thêm miếng bánh bát bảo ta mang đến, vài câu ngắn gọn đã kể rõ tình cảnh nhà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận