Truyền nhân Mao Sơn 3: Vận Đào Hoa Phá Tài
9
Dùng tay chạm vào bề mặt tranh, tôi chỉ cảm nhận được độ thô ráp của giấy vẽ. Bức tranh không hút tôi vào, không có linh khí hay sát khí, không phải pháp khí cũng không có linh hồn tranh.
Các nhân vật chi chít trên tranh cũng không thể phân biệt được đâu là cha tôi.
Nó là một bức tranh bình thường, và chính vì quá bình thường nên càng nguy hiểm.
Cảm giác này giống hệt như khi tôi không nhận ra mình bị trúng ảo thuật trong ngôi nhà hoang trước đó. Nhưng lần này, ngay cả bùa tỉnh thần và chú thanh tâm cũng không có tác dụng, bởi ảo thuật trong tranh cao cấp hơn một bậc.
Tuy nhiên, chỉ cần là trận pháp, nhất định có cách phá.
Tôi lấy la bàn ra, nhưng kim chỉ của la bàn đứng im không nhúc nhích.
Không hề hoảng loạn, tôi lấy ra Thái Huyền Thiên Bảo Kính. Đây là pháp khí truyền thừa từ Tổ sư đời đầu, có thể chiếu thấu vạn vật, trấn ma hóa sát, trừ quỷ diệt tà.
Tôi tung Thái Huyền Thiên Bảo Kính lên không trung, đồng thời niệm chú phá trận:
“Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, kính chiếu vạn vật, không gì trốn thoát, cấp cấp như luật lệnh!”
Tôi vừa đọc đến đây, một luồng gió lạnh sắc bén ập đến từ sau lưng, buộc tôi phải dừng lại, nghiêng người tránh né.
Kẻ tấn công không cho tôi có thời gian thở, ra đòn ngày càng nhanh và hiểm độc, với một cây roi quất mạnh đến nỗi xé gió.
Nếu bị trúng, chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng.
May mắn thay, tôi đã đề phòng từ trước, né tránh một cách dễ dàng. Khi hắn định cướp lấy Thái Huyền Thiên Bảo Kính, tôi tung một cú đá, hất hắn văng xa, rồi nhanh chóng giấu bảo kính vào túi đeo chéo.
Thấy tôi thoải mái đối phó, vẻ mặt hắn không tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cơn thịnh nộ hiện rõ:
“Cô phát hiện ra từ lúc nào?”
“Từ khi anh cho cảnh sát giả chặn tôi ở lối vào. Diễn xuất của anh ta quá kém, nhìn một cái là biết ngay.”
Tôi mỉm cười trả lời, rồi lấy ra một xấp bùa chú, tuyên bố:
“Giờ thì đến lượt tôi phản công!”
Đối phó với đồng nghiệp tu tà, bùa lôi là lựa chọn tốt nhất. Tôi không thiếu, và toàn là loại cao cấp.
Dù hắn tính toán đủ đường, cũng không ngờ cuối cùng lại thua vì bị sét đánh.
Khi hắn ngã gục, toàn thân cháy sém, ánh mắt đầy căm hận nhìn tôi, tôi bình thản cúi xuống, nói: