TRƯỜNG SINH ĐIỆN

CHƯƠNG 8

Trong lúc mọi người im lặng, sau đám đông lại vang lên một giọng nói non nớt, "Đúng vậy, nàng ta là Tiểu sư tỷ, không phải Đại sư tỷ."

"Đại sư tỷ sẵn sàng một mình lên đỉnh Tuyết Sơn, liều mạng hái thuốc cho huynh, sao nỡ ra tay với huynh chứ?"

Ta nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé gầy gò của Tông Như len qua đám đông đi tới, khẽ thở dài.

"Nhưng mà, Đại sư huynh huynh cũng đừng đau lòng, không phải huynh vẫn luôn muốn Đại sư tỷ chuộc tội sao?"

"Yên tâm, tỷ ấy đã chuộc tội rồi. Thân xác đền cho người ta, ngay cả hồn phách cũng không còn."

Cậu ta cười híp mắt nhìn Dận Chân, giọng nói nhẹ bẫng như không có chỗ đặt.

"Không còn nữa, hồn bay phách tán luôn rồi."

"Không còn mảnh vụn nào."

Bốp!

Vừa dứt lời, một tiếng vang trầm đục khiến mọi người kinh hãi.

Là một quyền của Dận Chân nện mạnh xuống đất.

Thân thể hắn khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

"Đại sư huynh!"

Dận Nguyên kêu lên, chạm vào cổ tay hắn, "Tay huynh chảy m.á.u rồi..."

"Đừng chạm vào ta!"

Đại sư huynh trước nay luôn dịu dàng với nàng ta bỗng gầm lên, đẩy mạnh nàng ta ra, lại đẩy những người đang xúm lại hỏi han, lảo đảo rời đi.

Hướng hắn rời đi vừa hay là phía ta.

Lúc đi ngang qua ta.

Hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Rơi trên mặt đất, thấm ướt một vệt nhỏ.

Ta lắc đầu.

Cơn mưa đáng lẽ phải rơi từ mấy năm trước, lại đổ xuống vào ngày nắng đẹp muộn màng này.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Nước muộn không giải được cơn khát cũ.

16

Sư tôn đã trở về.

Ta đứng giữa đám người hầu, lặng lẽ nhìn thân ảnh cô độc trên con đường lên núi.

Sư tôn rất thích màu tím.

Bạn cần đăng nhập để bình luận