TRƯỜNG SINH ĐIỆN
CHƯƠNG 1
Tiểu sư muội c.h.ế.t vào lúc mọi người yêu thương nàng ta nhất.
Sư huynh đã định sẵn hôn ước từ trong bụng mẹ muốn ta dùng mạng đền tội, tiểu sư đệ ta tự tay nuôi lớn lại rút kiếm muốn g.i.ế.c ta để trả thù cho ả.
Họ không biết rằng, tiểu sư muội vẫn còn sống.
Người sắp c.h.ế.t lại là ta.
Trước khi chết, ta viết thư hủy bỏ hôn ước, đập vỡ ngọc bội của tiểu sư đệ đưa, nhổ bỏ tận gốc cây hoa mà nhị sư đệ tặng.
Nhưng sau khi ta chết, toàn bộ tông môn đều phát điên rồi.
1
Dưới Tư Quá Nhai ẩm ướt lạnh lẽo, tối tăm không chút ánh sáng.
Cho đến khi.
Một luồng kiếm khí xé rách kết giới, c.h.é.m xuống thật mạnh.
"Hôm nay ta nhất định phải g.i.ế.c ả độc phụ ngươi, báo thù cho tiểu sư muội!"
Nam tử tràn đầy hận ý, rút kiếm lấy mạng ta kia, lại là tiểu sư đệ mà ngày thường ta yêu thương nhất.
Ta kéo thân thể trọng thương, lảo đảo né tránh, "Dận Nguyên là tự tìm đến cái chết..."
"Ngươi câm miệng!"
"Tiểu sư muội sợ đau nhất, sao có thể chủ động c.h.ế.t dưới móng vuốt của hung thú?"
Nhắc đến người kia, mắt hắn đỏ hoe, "Muội ấy thích xinh đẹp như vậy, cuối cùng lại đến cả toàn thây cũng không giữ được... Đều tại ngươi!"
Trường kiếm đ.â.m về phía n.g.ự.c ta, mang theo hận ý vô tận.
Mà ta đã không còn sức lực để né tránh.
Mũi kiếm sượt qua vạt áo, đ.â.m vào vai.
Đau thấu tim gan.
Mà vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sư đệ giống hệt như lúc nhỏ hắn phạm lỗi, làm vỡ chiếc chén lưu ly mà sư phụ yêu thích nhất.
Ta không nỡ nhìn hắn bị phạt, bèn chủ động gánh tội thay, bị phạt quỳ trên tuyết một ngày.
"Đại sư tỷ..."
Giọng hắn run rẩy.
Nhưng trong khoảnh khắc lại khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn nghiến răng quát, "Là ngươi hại c.h.ế.t tiểu sư muội, ngươi đáng chết!"
"Tại sao người c.h.ế.t không phải là ngươi?"
Tiểu sư đệ đi rồi.
Dưới Tư Quá Nhai lại trở về yên tĩnh.
Vết thương cũ thêm vết thương mới, ta không chống đỡ được nữa, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Mọi người đều đổ lỗi cái c.h.ế.t của tiểu sư muội lên người ta.
Nhưng bọn họ vẫn không biết.
Ta cũng đã bệnh tình nguy kịch, sống không được bao lâu nữa.
2
Ta là đại sư tỷ vô dụng nhất trong tông môn.
Thiên phú tầm thường, tu vi thấp kém.