TRƯỜNG SINH ĐIỆN
CHƯƠNG 10
Ba người chúng ta đi qua tiền đường, vào hậu phòng.
Trong phòng quả thực không nhiễm một hạt bụi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cả lúc ta còn ở.
Tông Như đỏ mắt nói: "Tông chủ, thật ra, con đã lén lập cho Đại sư tỷ một ngôi mộ y quan, bên trong là bộ y phục Đại sư tỷ mặc lúc c.h.ế.t bị Tiểu sư tỷ vứt bỏ, còn có mấy món đồ vật tỷ ấy không bao giờ rời thân."
"Đều bị con lén nhặt về, chôn cất cho Đại sư tỷ, chỉ là sợ bị người ta phát hiện, không dám lập bia."
Sư tôn gật đầu: "Lát nữa đưa bản tọa qua đó."
Sư tôn tìm kiếm trong phòng ta, xem ta có để lại thứ gì không.
Nhưng người tìm một vòng lại phát hiện, đồ vật ta để lại rất ít.
Chỉ có những bức thư gửi cho người.
Tờ giấy viết cho Dận Chân để giải trừ hôn ước, chậu hoa nhổ cả rễ đã sớm khô héo mục nát của Nhị sư đệ tặng, mảnh ngọc bội vỡ nát ném trong sọt rác của Dận Hành...
Còn có tảng đá tròn đầy vết ngón tay kia.
Sư tôn liếc nhìn, thở dài một tiếng "ngốc", rồi không nhìn tảng đá kia lần thứ hai.
Ngồi trong phòng ta rất lâu, Sư tôn đứng dậy, vẫy tay với ta, "Đi, đem những món quà Nhạc Nhi để lại, tặng cho các viện."
Ta mím môi: "Vâng."
19。
Ngày thứ mười ba sau khi Đại sư tỷ chết.
Toàn bộ tông môn đều điên rồi.
Bởi vì, "di vật" trước khi c.h.ế.t của Đại sư tỷ được ta theo lệnh của Sư tôn đưa đến các viện.
Đại sư huynh nắm chặt tờ giấy mỏng manh, thân thể căng cứng, tay run rẩy gần như không cầm nổi.
Trên thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nhưng hắn lại đọc đi đọc lại.
Sau đó vò nát bức thư ném đi.
Một lúc sau, lại chật vật nhào tới nhặt lên.
Mở từng nếp gấp trên tờ giấy ra, cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.
Ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, nói: "Đừng mở nữa, dù có vuốt phẳng đến đâu, nếp gấp trên giấy vẫn còn."
Giấy gập qua còn lưu lại dấu vết, huống chi là lòng người.
Nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, chỉ run rẩy vuốt phẳng tờ giấy mỏng manh hết lần này đến lần khác.
"Dận Nhạc, muội lại muốn đoạn tuyệt ân nghĩa với ta, tại sao?"
"Sao muội nỡ?"
Hắn thở dài, giọng nói nhẹ bẫng, "Ta chỉ muốn muội nhận rõ lỗi lầm của mình, chỉ vậy mà thôi."
"Muội hà tất phải như vậy..."
Ta nghe không nổi nữa, quay người rời đi.
Kẻ u mê không tỉnh ngộ như vậy, vĩnh viễn chỉ nghe những gì hắn muốn nghe, tâm tính như vậy, tẩu hỏa nhập ma cũng chỉ là chuyện sớm muộn.