Mà sự thực, quả đúng như ta sở liệu.
Loại dược hoàn kia, vốn chẳng phải như Lý Diễn nói—là thuốc giúp ta có thai.
Nó sẽ dần dần khiến ta thân thể suy yếu, thống khổ vạn phần, nhưng lại không c.h.ế.t được.
“Gần đây ngày tháng của Thần phi quả thật chẳng dễ chịu gì, hoàng thượng đây là muốn vì nàng ta mà ra mặt đấy.”
Hạ Trúc tức giận nói.
Phải vậy.
Lý Diễn đang vì Thần phi mà trút giận.
Dưới sự sắp đặt ngầm của ta, những đãi ngộ khác biệt mà Thần phi từng hưởng khi xưa, nay đều dần dần hiện rõ trong mắt các phi tần nơi hậu cung.
Vịt Bay Lạc Bầy
Có thể sống sót trong chốn ăn người không nhả xương này, ai lại là kẻ ngu ngốc?
Ta không ngại bị người chê cười.
Nhưng ta muốn chính mắt Thần phi nếm trải những toan tính, hãm hại mà năm xưa nàng từng khiến ta phải gánh lấy.
Duy chỉ có điều khiến ta không ngờ tới—Lý Diễn coi trọng Thần phi, vượt xa tưởng tượng của ta.
Nàng ta chỉ mới khó chịu được mấy hôm, Lý Diễn đã không tiếc ra mặt báo thù thay.
Ta vuốt ve chiếc bình sứ trong tay, trong lòng không khỏi mong mỏi ngày phụ thân và huynh trưởng hồi kinh bẩm chức.
“Bình sứ trong tay nương nương thật tinh xảo, chắc hẳn lại là vật hoàng thượng ban thưởng chứ gì?”
Từ xa, Hứa thường tại cười nhẹ một tiếng.
Tức thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-cong-chua-artp/chuong-20.html.]
Khóe mắt ta lướt qua Thần phi.
Nàng ta dù gắng gượng lắm, ánh mắt vẫn không thể không liếc nhìn tay ta.
Ta làm bộ thẹn thùng, nhẹ giọng nói:
“Đây là dược hoàn hoàng thượng đặc biệt sai thái y điều chế cho bổn cung, nói là có thể điều dưỡng thân thể, giúp nữ tử dễ bề mang thai.”
Câu ấy, là ta cố ý nói ra.
Bởi chuyện Lý Diễn từng hạ thuốc tuyệt dục cho ta, hắn chưa từng tiết lộ với Thục phi.
Lọ thuốc này, là thái y dốc bao tâm huyết mà chế.
Ta nào nỡ để nó nằm xó trong góc mà bám bụi?
Lời ta vừa dứt, sắc mặt Thần phi liền trắng bệch từng phần.
Ta coi như không thấy, chỉ cười nhàn nhạt:
“Loại thuốc này bổn cung còn rất nhiều. thần phi công dưỡng hoàng tử, công lao không nhỏ, hôm nay liền thưởng nàng một lọ vậy.”
Dứt lời, ta đưa bình thuốc cho Hạ Trúc, ra hiệu mang sang cho Thần phi.
Thần phi gắng gượng mỉm cười, đưa tay tiếp lấy bình sứ.
Ánh mắt ta đảo qua từng người trong điện, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh Thần phi.
“Nay tiểu hoàng tử đã dần khôn lớn, mong Thần phi lại vì hoàng thượng khai chi tán diệp.”
Ta khẽ đổi giọng, ánh mắt mang theo ý cười:
“Trong cung này, chưa ai như Thần phi, thị tẩm chẳng mấy lần, vậy mà thai khí lại dễ dàng đến thế.”