Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa thường tại đưa mắt ngập ngừng, thần sắc lộ vẻ bất an.
Đợi cho người trong điện lui hết, nàng ta mới rụt rè hỏi:
“Không biết nương nương gọi thần thiếp ở lại, có điều gì phân phó?”
Bổn cung không đáp lời, chỉ đem cái túi gấm hôm nọ do tiền ma ma đem về, ném tới trước mặt nàng ta.
“Hứa Thường tại nhìn vật này, có thấy quen không?”
Sắc mặt Hứa Thường tại tái nhợt, đầu ngón tay khẽ run khi cầm lấy túi gấm.
Đến khi trông thấy vật bên trong, sắc mặt nàng ta rõ ràng sững lại.
“Đây là…”
Mặt nàng ta biến sắc, ngẩng đầu nhìn bổn cung, cố lấy dũng khí hỏi:
“Vật này… tựa hồ là của thần thiếp, nhưng vì cớ gì lại ở trong tay nương nương?”
Ta cười lạnh, chậm rãi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-cong-chua-artp/chuong-16.html.]
“Nếu bổn cung không cho người đem vật ấy đến đây, thì ngươi còn có cơ hội nhìn thấy nữa không?”
Lời nàng hỏi, thật hồ đồ đến buồn cười.
Hứa Thường tại mím môi, thấp giọng:
“Lời nương nương, thần thiếp quả thực chưa rõ.”
Bổn cung nhìn nàng, cười như không cười, ánh mắt thâm sâu khó dò:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Không, ngươi hiểu đấy. Nếu không hiểu, cớ sao ngươi lại được sắp xếp ăn ở cùng tiểu công chúa, sáng sớm chiều tối không rời nửa bước?”
Vốn dĩ ta chẳng định nói rõ với nàng làm gì.
Nhưng nhìn lại, người này chẳng phải kẻ ngu muội.
E rằng nàng ta đã mơ hồ đoán ra chân tướng việc mình sinh non.
Cha nàng chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng huynh trưởng nàng, lại là kẻ có tài…
Bỗng dưng Hứa Thường tại phủ phục dưới chân bổn cung, nước mắt ràn rụa:
“Cầu xin nương nương khai ân, chỉ cho thần thiếp một con đường sống!”