Từ khi Thẩm Chiêu Nghi được ban phong hiệu “Thần”, danh tiếng của nàng dần lan rộng trong chốn hậu cung.
Lại thêm việc nàng sinh hạ một hoàng tử, tự nhiên khiến kẻ thức thời trong cung bắt đầu chú ý đến nàng.
Huống hồ sau lưng, còn có ta âm thầm thúc đẩy.
Chẳng bao lâu, liền có người nhận ra sự khác biệt trong cách Lý Diễn đối đãi với nàng.
Huệ phi cười mỉa mai, nói:
“Đều là phi vị, vậy mà những thứ tốt trong cung của muội muội Thần phi lại nhiều hơn hẳn người khác.”
Huệ phi là người từng theo Lý Diễn từ sớm.
Lý Diễn chưa hẳn thực sự sủng ái nàng, nhưng cũng giữ cho vài phần thể diện.
Từng có lúc nàng cho rằng bản thân mình là đặc biệt trong lòng Lý Diễn.
Cho đến khi nàng phát hiện sự tồn tại của Thần phi…
Tình yêu, giống như thù hận, đều khó lòng giấu kín.
Người Lý Diễn yêu nhất chính là Thần phi, cho nên hễ có vật gì quý giá, đều âm thầm đưa đến cung của nàng.
Lúc trước, khi chưa biết rõ sự tình, ta từng miễn cho nàng việc thỉnh an.
Nhưng nay đã biết thân thể nàng không hề có bệnh, lễ nghi tất nhiên không thể bỏ.
Ra mặt nhiều, tất lộ sơ hở.
“Phải đó.” Dương phi cũng lên tiếng chua chát.
Khác với Huệ phi và Thần phi, Dương phi tuy mang danh phi vị, nhưng chưa từng được ban phong hiệu.
“Thần phi nương nương chẳng những có hoàng tử, mà đến cả phong hiệu cũng hay hơn các tỷ muội khác…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-cong-chua-artp/chuong-15.html.]
Lời nói tuy nhẹ, nhưng ý tứ sâu xa, mùi dấm chua lộ rõ.
Ta cố tình cười nói:
“Thần phi đã vì Hoàng thượng sinh hạ hoàng tử, tự nhiên là khác biệt rồi.”
“Không sai.” Huệ phi nhìn Thần phi, trong mắt đầy vẻ ghen ghét.
“Thần phi muội muội thật có phúc, Hoàng thượng chỉ ngẫu nhiên đến cung một lần, liền có thể bình an sinh hạ long tử…”
Nàng dừng một chút, rồi quay sang nhìn Hứa thường tại:
“Tuy rằng Hứa thường tại và Thần phi muội muội cùng lúc mang thai, nhưng tiếc thay, chỉ sinh ra công chúa, lại còn là sớm tháng…”
Dương phi tiếp lời bằng giọng châm chọc:
“Đúng vậy, cùng là nữ nhân, mà mệnh lại chẳng giống nhau.
Thần phi sinh được một đứa con, liền từ Chiêu Nghi tấn vị làm Phi.
Còn Hứa thường tại sinh con xong, vẫn chỉ là một thường tại mà thôi.”
Bị nhắc đến, sắc mặt của Hứa thường tại đã trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng thân là người có địa vị thấp, dù bị sỉ nhục nơi công khai cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Ta đặt chén trà trong tay lên bàn, phát ra tiếng vang lạnh lùng.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đủ rồi, lui hết đi, bản cung mệt rồi.”
Các phi tần đang xem náo nhiệt vội vàng thu liễm thần sắc, đồng loạt đứng dậy cáo lui.
Ánh mắt ta chuyển sang Hứa thường tại:
“Hứa thường tại, ngươi ở lại.”