Trưởng Công Chúa

Chương 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta chỉ lưu lại Tống phủ một đêm.

Sáng hôm sau, sau khi dùng qua điểm tâm, liền dẫn Hạ Trúc hồi cung.

Những điều cần đối phó, ta đã sớm nói rõ với huynh trưởng.

Cũng bởi cả đêm đối thoại, vành mắt ta đen thẫm.

Lý Diễn trông thấy sắc diện tiều tụy của ta, cũng tin là mẫu thân ta bệnh tình nguy kịch.

Hắn hiện vẻ thương xót, nói:

“Hoàng hậu sao lại không biết trân trọng thân thể của mình đến vậy?”

Ta cố nặn ra một nụ cười gượng, đáp:

“Mẫu thân bệnh nặng, thần thiếp thật lòng lo lắng không yên.”

Lý Diễn dỗ dành ta đôi câu, lại sai người đưa sang Tống phủ không ít dược liệu quý giá.

Ngoài ra, còn lệnh Thái y viện dâng lên một lọ dược hoàn.

“Đây là phương thuốc mới do Thái y viện chế ra, chuyên để điều dưỡng thân thể.”

Lý Diễn cười hiền, nói tiếp:

“Hoàng hậu không muốn nuôi hài tử người khác, nên trẫm càng phải nỗ lực để người có thể sinh một đứa con thuộc về chính mình.”

Ta cố nén ghê tởm trong lòng, làm bộ kinh ngạc hỏi:

“Đây là…”

Hắn khẽ gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-cong-chua-artp/chuong-19.html.]

“Bên Thái y viện luôn âm thầm tìm cách. Trẫm sợ hoàng hậu chịu khổ vì thang thuốc đắng, liền sai họ chế thành dược hoàn, dễ bề uống hơn.”

Nhìn vẻ mặt hắn giả nhân giả nghĩa kia, ta suýt thì bật cười.

Nếu không phải ta đã biết rõ chuyện ta không thể mang thai là do chính tay hắn gây nên, e rằng giờ phút này ta sẽ cảm động đến rơi lệ.

Ta giả vờ do dự, nhẹ giọng hỏi:

“Chẳng phải Thái y từng nói, cả đời thần thiếp khó mà có được huyết mạch của chính mình sao?”

Lý Diễn không đổi sắc mặt:

“Trước kia sự việc chưa chắc chắn, trẫm sợ khiến nàng mừng hụt, nên mới bảo họ giấu giếm.”

Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay ta, ánh mắt ôn nhu:

“A Ngọc, trẫm chỉ mong nàng được vui vẻ.”

Nghe tới đây, ta suýt nữa không nhịn được mà nôn ra.

Bụng dạ như cuộn trào.

Thế nhưng, trên mặt ta vẫn phải mang theo vẻ cảm kích:

“Hoàng thượng, thần thiếp nào có đức có phận gì…”

Lý Đình mỉm cười, dặn ta nhớ dùng thuốc đúng lúc, rồi lấy cớ còn tấu chương chưa phê xong, rời khỏi Khôn Ninh cung.

Ta không trì hoãn lấy một khắc.

Lập tức đổ ra một viên dược hoàn trong lọ sứ, đưa cho nha hoàn, dặn rằng:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đem dược này đưa về Tống phủ, giao cho Lục cô nương, nhờ nàng xem thử đây là dược vật gì.”

Ta tuyệt chẳng tin, Lý Diễn lại có thể có lòng tốt đến vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận