Trúng số 1 tỷ, ba mẹ liền tìm đến cửa
Chương 8: Hết
Điều này làm Thanh Nhuận vừa vui vừa hoảng sợ, và cũng không quên trách tôi một trận vì không nói với anh.
Tôi hiểu vì sao mẹ lại làm như vậy.
Bà rất rõ, giờ bà đã không còn con trai. Chị gái tôi dù có chút của cải, nhưng với ba đứa con sau này phải học hành, cưới vợ, sinh con, số tiền đó chẳng thấm vào đâu. Bà biết chị tôi không thể trông cậy được, nên quay sang nhắm vào tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn nói với bà hai chữ: “Nằm mơ.”
Anh tôi (không, thực ra tôi chẳng muốn gọi hắn là anh) đã qua lại với vợ của anh trai mình. Cả hai bị anh trai hắn bắt quả tang ngay tại giường. Hai anh em lao vào đánh nhau, kết cục là anh trai hắn qua đời, còn hắn bị bắt. Điều chờ đợi hắn là những năm tháng dài trong tù.
Tôi chỉ mong hắn ở đó cả đời, không bao giờ được ra ngoài nữa.
Ngày ba tôi hấp hối, chị gái kéo tôi về nhà.
Tôi đứng trước cửa. Ông đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc áo liệm, chỉ chờ nhắm mắt xuôi tay.
Ông nhìn tôi, cất giọng yếu ớt gọi: “Tiểu Vũ.”
Tôi không đáp, cũng không bước vào.
Ông già rồi, gầy gò, trông thật thảm hại.
Mọi người khuyên tôi vào nhìn ông lần cuối, nói vài câu với ông, tha thứ cho ông.
Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi sẽ không tha thứ.
Ông là cơn ác mộng đeo bám tôi cả đời. Giờ đây, dù tôi đã 30, đã là mẹ của một đứa trẻ, nhưng tôi vẫn thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa những cơn ác mộng.
Nhiều lần, Thanh Nhuận nhẹ nhàng vuốt qua những vết sẹo trên người tôi, trong mắt đầy đau lòng. Con gái nhỏ của tôi cũng sẽ tò mò chạm vào, rồi đặt tay lên an ủi: “Phù phù, con thổi rồi, mẹ không đau nữa nhé.”
“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ…”
Ông vươn tay về phía tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Tôi lạnh lùng nhìn, để mặc ông dần dần buông tay, hơi thở tắt lịm.
Khoảnh khắc đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Con quỷ đó cuối cùng cũng đã chết.
Nước mắt tôi rơi xuống, nhưng tôi không biết đó là vì đau lòng khi từ nay không còn ba, hay vì cuối cùng tôi đã được giải thoát.
Từ giờ, ông không thể đánh tôi, không thể tát tôi thêm lần nào nữa.
Thanh Nhuận ôm tôi thật chặt: “Có anh ở đây, đừng sợ.”
“Ừm.”