Trúng số 1 tỷ, ba mẹ liền tìm đến cửa
Chương 6
“Tiểu Vũ...”
“Anh rể, em lạnh, anh cho em mượn áo đi.”
“Ừ, được.”
Đúng lúc đó, chị tôi chạy tới, hoảng loạn hỏi: “Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”
Tôi ôm chặt lấy chị, toàn thân run rẩy không ngừng.
Cảm giác may mắn vì còn sống sót, xen lẫn sự kích động vì đã trả được phần nào mối hận.
Cảnh sát tới và đưa tất cả chúng tôi về đồn.
Hắn thản nhiên nói tôi dụ dỗ hắn, còn không thừa nhận chuyện đã tấn công Tiểu Tuyết.
Tôi không quen Tiểu Tuyết, cũng không biết nhà em ở đâu.
Tôi từng nghĩ đến việc đi tìm Tiểu Tuyết, nhưng rồi lại thôi. Em ấy chỉ là một cô bé, có lẽ cũng giống như tôi năm xưa, sợ hãi đến mức không dám đứng ra đối mặt.
Nhưng để kẻ cầm thú ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi không cam tâm.
Tôi quyết định công khai mọi chuyện, sẵn sàng xé toang vết thương đã chôn giấu bấy lâu nay.
“Tiểu Vũ, em phải nghĩ kỹ. Nếu em đứng ra, sẽ có người dị nghị, chỉ trỏ. Sau này, em còn lấy chồng thế nào?”
“Chị, em không thể trốn tránh được nữa.”