Trúng số 1 tỷ, ba mẹ liền tìm đến cửa
Chương 4
Tôi không ngốc. Tôi thuê hai vệ sĩ cao lớn, có thể đánh bại cả chục người.
Ba tôi bỏ đi.
Anh trai tôi ghé sát vào tai, rít lên:
"Tiểu Vũ, nếu mày không đưa tiền, tao sẽ kể chuyện mày năm xưa bị người ta cưỡng bức ra ngoài!"
Tôi cười nhạt:
"Cứ nói đi. Nếu anh dám nói, tôi dám kiện. Đến lúc đó, cả anh lẫn kẻ kia đều được ngồi tù!"
Năm đó, tôi còn nhỏ, yếu đuối không thể chống cự. Hắn đứng bên, lạnh lùng trông chừng, không chút động lòng. Chính hắn là kẻ chủ mưu cho thảm kịch ấy.
Nhưng tôi tin rằng, trời cao có mắt, nhân quả không bao giờ bỏ sót. Chỉ là chưa đến lúc.
Mẹ tôi kéo hắn đi thật mạnh. Khi quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn tôi y hệt như năm xưa, lúc đứng ngoài chuồng heo cười nhạo khi tôi bị làm nhục. Cái nhìn ấy khiến tim tôi thắt lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đã trưởng thành, tôi có tiền, có người bảo vệ. Tôi không sợ hắn, không sợ bất kỳ ai trong bọn họ.
---
Khi bọn họ quay về, chị tôi lo lắng, dẫn cả anh rể lên trấn để ở cùng tôi. Tôi cảm thấy đó là điều may mắn nhất.
Có chị ở bên, cuộc sống của tôi thật sự yên bình. Chị nấu những món tôi thích nhất. Nhưng anh rể thì thật phiền, ngày nào cũng tranh giành chị với tôi.
“Đó là vợ tôi.”
“Là chị tôi.”
“Là vợ tôi!”
Chúng tôi đấu khẩu cả chục lần mỗi ngày. Nhưng anh ấy thật sự thương chị, việc nặng nhọc trong nhà đều do anh ấy làm. Đi chợ, anh ấy xách đồ, còn chị chỉ cầm ví trả tiền. Đến viên kẹo nhỏ, chị ăn qua một nửa, còn lại mới đưa anh ấy. Anh rể cười hạnh phúc, như thế là đủ.
Ban đêm, đôi khi họ gây ra chút động tĩnh, làm tôi không khỏi nghĩ: anh ấy đâu có ngốc như người ta đồn.
Ba đứa cháu ngoại lại càng làm nhà thêm náo nhiệt. Chúng ngoan ngoãn, lễ phép, và chăm chỉ học hành. Chị dạy chúng rất tốt.
---
Quán ăn nhỏ của chị em tôi bắt đầu hoạt động. Tôi thuê một đầu bếp, hai nhân viên phục vụ. Công việc kinh doanh không quá bận rộn nhưng cũng đủ ổn định. Sau khi trừ hết chi phí, mỗi ngày còn dư được hơn một triệu.
Nhìn chị tôi vui vẻ hơn, trẻ ra hẳn vài tuổi, tôi cũng thấy hạnh phúc. Thỉnh thoảng, chị mua những loại trái cây mới lạ về nhà ăn. Anh rể luôn nhường phần chị trước, rồi mới tự ăn sau.
Tôi chỉ hy vọng chị có thể sống bình yên, hạnh phúc như thế suốt đời.
---
Một ngày nọ, mẹ tôi bất ngờ mang đồ ăn đến trước cửa quán, gọi to: “Đại Ni!”