Trúng số 1 tỷ, ba mẹ liền tìm đến cửa
Chương 2
Có người nói đứa con thứ hai của chị tôi không phải là con của chồng chị, mà là con của bố chồng, tức trưởng thôn. Nghe vậy cơn giận của tôi không kiềm chế được, đã cãi nhau với người ta, bị đánh thê thảm.
Về nhà, tôi cũng không nhận được sự an ủi, chỉ là một trận đòn nữa từ ba mẹ.
Chị tôi đến thăm, thấy tôi khóc thì cũng khóc. Chị lau nước mắt cho tôi và nói:
“Tiểu Vũ, để chị đưa em lên thị trấn học, được không?”
Tôi khao khát rời khỏi nhà, chẳng nghĩ đến cái giá chị phải trả.
Tôi được chị nuôi ăn học trên thị trấn. Mỗi tuần, tôi về nhà làm việc và trở lại trường vào chủ nhật. Kết quả học tập của tôi rất tốt, thầy cô động viên tôi cố gắng để thi đại học.
Một lần chị đến thăm tôi, bụng chị đã nhô lên.
“Chị, chị lại có thai à?” Tôi trẻ con, còn thấy vui mừng.
Chị cười, dúi vào tay tôi một quả trứng và mười đồng tiền:
“Đói thì mua bánh mà ăn, chị sẽ lại đến thăm em.”
Tôi thi đỗ cấp ba, nhưng ba mẹ nhất quyết không cho tôi đi học ở huyện. Lần này, trưởng thôn lại đến nhà, nói chuyện gì đó với ba mẹ. Tôi trộm nghe thấy ông nói:
“Đại Ni lại mang thai.”
Chị tôi đã sinh hai đứa con trai. Tôi mong chị sinh con gái, nhưng lại không dám hy vọng.
Khi vào học cấp ba, chị chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ, còn đưa cho tôi 200 đồng:
“Cất kỹ, đừng làm mất, nhớ học thật giỏi, phải đỗ đại học.”
Tôi gật đầu, hứa:
“Chị, sau này em sẽ làm chỗ dựa cho chị.”
Chị cười, còn anh rể ngốc của tôi thì đang chơi đùa với hai đứa cháu ngoài sân.
Cuối cùng, tôi cũng đỗ đại học, rời xa ngôi làng này, bước vào thành phố lớn. Chị vẫn muốn giúp tôi tiền sinh hoạt, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Tôi đã trưởng thành, hiểu rõ những đồng tiền đó chị đã phải trả bằng nỗi nhục nhã thế nào.
Sau bốn năm đại học, tôi tình cờ trúng thưởng. Việc đầu tiên tôi làm là gọi cho chị. Tôi muốn đón chị và các cháu lên thành phố sống cùng tôi.
Nhưng chị từ chối.
Tôi biết chị không nỡ xa ba đứa con, cũng không nỡ xa anh rể ngốc của tôi.
Điều tôi không ngờ là ba mẹ lại dẫn cả gia đình họ hàng đến tìm tôi.