Trò Chơi Kinh Dị - Đồng Đội Toàn Năng
5
6
Tầng hai có cùng kết cấu với tầng một, nên rất nhanh đã tìm được phòng của những người còn lại.
Sau khi phá cửa xông vào, liền thấy Thẩm Mộng khóc đến mức gần như ngất đi.
Nhưng chúng tôi có tất cả sáu người chơi.
"Tiêu Nhiên đâu? Anh ta không đi cùng cô sao?"
Tôi cau mày, nhìn thời gian sắp hết, nhanh chóng kiểm tra các phòng khác.
Không một bóng người.
Tập hợp đủ sáu người để tham gia tiệc sinh nhật, còn thiếu một người, nhiệm vụ có thể sẽ thất bại.
"Lúc trước anh ta đi cùng tôi, nhưng giữa chừng nói là có nhiệm vụ nên rời đi, rồi không quay lại nữa." Thẩm Mộng nói, "Anh ta không nói với tôi đó là nhiệm vụ gì..."
[Ting]
Giọng hệ thống lạnh lùng vang lên đúng giờ.
[Trần Thanh nhiệm vụ đơn tuyến thành công.]
[Tiêu Nhiên nhiệm vụ thất bại, xóa bỏ thân phận người chơi.]
Trên màn hình trước mắt, tên của Tiêu Nhiên vụt tắt.
"Tiêu Nhiên anh ấy..."
"Nhiệm vụ thất bại là có thể trở về đúng không? Vậy đây là chuyện tốt mà."
Trình Dương cố gắng điều chỉnh bầu không khí: "Ít ra còn tốt hơn việc chúng ta vẫn bị mắc kẹt ở đây."
Mọi người gật đầu hưởng ứng: "Đã gà lại còn muốn chơi, đúng là nói chúng ta rồi, cố gắng vượt ải nào."
Tôi cứng nhắc cong môi cười, bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi.
Dù không đành lòng phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của họ, nhưng tôi vẫn phải nói ra sự thật.
"Mọi người nhất định phải cẩn thận, nếu c.h.ế.t ở đây, thì ngoài đời thực..."
Sẽ rơi vào hôn mê vĩnh viễn.
Đột nhiên, một luồng âm thanh chói tai xẹt qua trong đầu tôi.
[Mời những người chơi đến tòa nhà chính cùng tham gia bữa tiệc.]
Giọng nói lạnh băng của hệ thống cắt ngang lời tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-dong-doi-toan-nang/5.html.]
Cảm giác như bị điện giật khắp người, hai chân mềm nhũn, tôi quỳ rạp xuống đất.
Đây là lời cảnh cáo dành cho tôi.
[Mời người chơi lập tức đến tòa nhà chính, tiệc sinh nhật của Công tước sắp bắt đầu.]
Khoảnh khắc tiếp theo, chúng tôi bị dịch chuyển đến trước một tòa lâu đài cổ kính.
Mây đen che phủ, từng đàn quạ lướt qua, sấm chớp xé rách bầu trời.
Cánh cổng lâu đài phát ra tiếng kẽo kẹt từ từ mở ra.
Vài cái bóng xám xịt ùa ra từ bên trong.
Ngay sau đó, một nhóm quản gia mặc lễ phục đuôi cá màu đen bước ra, xếp thành hai hàng.
Một tay đặt trước bụng, một tay chìa ra trước.
Động tác đồng đều như đang chào đón chúng tôi.
"Đâu đáng sợ lắm đâu, còn có cả quản gia chào đón nữa kìa."
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Trình Dương mừng rỡ, vừa bước tới thì bị đám quản gia hai bên đồng loạt giơ tay chặn lại.
"Là ý gì vậy?"
"Tiểu chủ không chuẩn bị quà sinh nhật cho Công tước sao?"
Hai hàng quản gia đồng thanh cất giọng u ám: "Vậy thì... trở thành quà sinh nhật đi..."
Vừa dứt lời, lễ phục bó sát trên người họ rách toạc, từ sau lưng mỗi người vươn ra bốn xúc tu, lao về phía Trình Dương.
"Còn đứng ngây ra đó chờ c.h.ế.t à?"
Tôi siết c.h.ặ.t c.h.â.n ghế trong tay lao tới, quật vài cú khiến đám xúc tu rụt lại, kéo Trình Dương đến khoảng cách an toàn.
"Sao có thể không có quà được chứ?"
Vừa nói, tôi vừa tháo từng món trang sức trên người xuống.
May mà trước khi vào game, tôi tiện tay nhét vài chiếc đồng hồ Rolex Submariner vào túi, mong là Công tước biết nhìn hàng.
Quản gia nhận lấy quà, những xúc tu sau lưng họ rụt vào.
Vẻ mặt lại đổi sang tươi cười niềm nở.
"Ối chà chà, mời vào, mời vào, thật thất lễ quá."
[Cả cái nhà này nguyên một đám hám tiền...]