Trò Chơi Kinh Dị - Đồng Đội Toàn Năng

2

3

Dọc hành lang, bất kể nơi nào tôi có mặt, thì nơi đó đều tràn ngập ánh sáng.

Trình Dương đi sát bên cạnh tôi, giọng nghẹn lại, sau đó phát ra tiếng nói ồn ào như âm thanh ấm nước sôi:

"Cô thật tốt, ban nãy cô vừa làm thế nào vậy? Tôi cũng muốn học theo."

Tôi nhanh chóng bịt miệng hắn, tai tôi cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tầng này chỉ có ba phòng, tôi áp tai vào cửa phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng ồn trong phòng.

"A A A A TAO KHÔNG MUỐN CHƠI VỚI MÀY ĐÂU"

Người chơi ở trong đó.

Tôi tức giận gõ cửa, khung cửa rung lên vài cái.

Người mở cửa là hai đứa trẻ không có đầu.

Chúng ôm những cái đầu đầy m.á.u, giọng nói rùng rợn: "Các người cũng đến chơi cùng đấy à?"

Hai cái đầu đảo tròn con mắt, m.á.u đỏ từ khóe mắt chảy xuống.

Miệng chúng cong lên không bình thường, lại phát ra âm thanh.

"Chơi cùng với chúng tôi đi..."

Trình Dương phía sau nắm tay tôi, nhắm mắt lại và hét lên:

"MẸẸẸẸẸẸẸ ƠI CỨU CON VỚI!"

Trong phòng, hai người trốn sau ghế sofa, mặt mày tái mét vì sợ hãi.

"Chơi chơi chơi."

Tôi giơ tay lên, tát vào đầu chúng một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-dong-doi-toan-nang/2.html.]

"Tuổi còn nhỏ mà đã học cách ép buộc tình cảm rồi."

Tôi quát lớn, rồi đ.ấ.m vào n.g.ự.c từng đứa.

Chúng loạng choạng, lùi sau vài bước rồi lấy lại thăng bằng.

"Đã làm xong bài tập chưa? Trả lời được hết các câu hỏi trong bài chưa? Mới có mấy tuổi ranh mà đã muốn làm kẻ tâm thần rồi hả?"

"Có tin là tao đ.á.n.h cho chúng mày khóc to hơn nữa không?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt vốn đang cười nham hiểm lập tức co lại, miệng há hốc, nước mắt giàn giụa.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, quay về phòng làm bài tập đi."

Tôi giơ tay, ra vẻ định tát tiếp.

Hai đứa lập tức chạy như bay vào trong phòng, tiếng nức nở vang lên.

[Đừng nói nữa, tôi đang suy nghĩ, bầu không khí thật đáng sợ, nhưng kiểu giải đố này có vẻ hơi hiếm có.]

[Chiêu trò này linh hoạt thật đấy.]

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Hai người kia lập tức chạy ra khỏi phòng, vừa khóc vừa nói: "Tôi không thích trẻ con nữa!"

Ảnh hậu Tần Vi ôm cánh tay trái của tôi, Tiểu hoa Ninh An ôm cánh tay phải của tôi.

Trình Dương núp sau lưng tôi.

Vũ khí của họ chẳng biết đã vứt đi đâu rồi.

Họ cũng nhận ra rằng những vũ khí đó chẳng có tác dụng gì.

Để đảm bảo an toàn, chúng tôi bạo lực phá một chiếc ghế để lấy chân ghế làm vũ khí.

Cuối hành lang chỉ có một chiếc cầu thang dẫn lên trên.

Hai người còn lại chắc chắn ở trên đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận