Trò Chơi Kinh Dị - Đồng Đội Toàn Năng

1

1

Khi tôi xuất hiện trước mặt mọi người một cách lấp lánh và chói lóa, cả căn phòng lập tức vang lên tiếng cười rầm rộ.

"Đây là Trò Chơi Kinh Dị, không phải cuộc thi khoe của đâu."

Trình Dương nhăn nhó, cầm khẩu s.ú.n.g lục trên tay, giọng điệu không chút khách sáo: "Có đồng đội như cô, tôi đúng là xui xẻo."

Ba ngày trước, cả sáu chúng tôi đều nhận được cùng một tấm bưu thiếp, mời tham gia vào Trò Chơi Kinh Dị đang hot nhất hiện nay.

Trò chơi sử dụng công nghệ ba chiều, mang lại trải nghiệm thực tế chưa từng có, đưa ý thức của chúng tôi vào thế giới game.

Toàn bộ quá trình sẽ được livestream công khai, và suất tham gia vô cùng hiếm hoi.

Trước khi vào game, mỗi người đều có quyền chọn một vũ khí phù hợp với mình.

Bọn họ ai cũng trang bị đủ loại vũ khí nóng, vũ khí lạnh.

Chỉ có tôi là mặc một chiếc váy đen mới ra mắt của thương hiệu C, cổ tay và cổ đeo đầy phụ kiện.

Nhìn không khác gì một cái tủ trưng bày trang sức di động.

[Trần Thanh điên thật rồi, cô ta chưa xem livestream trước đây sao? Kinh dị lắm đấy!]

[Cô ta đúng là mê tiền quá hóa lú, đổi người khác vào đội có được không?]

[Không chọn vũ khí phòng thân, chắc chắn cô ta sẽ c.h.ế.t đầu tiên cho mà xem.]

Những người khác còn chưa kịp khuyên bảo thêm, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh đếm ngược lạnh lẽo của hệ thống.

[3... 2... 1... Thông tin người chơi đã xác nhận.]

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

[Bắt đầu dịch chuyển.]

2

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi xuất hiện một bảng nhiệm vụ.

[Người chơi: Trần Thanh.]

[Số lượng: Sáu người.]

[Phó bản: LÂU ĐÀI CÔNG TƯỚC KINH DỊ.]

[Nhiệm vụ đơn tuyến: Tìm đồng đội của bạn, đến lâu đài Công tước tham gia tiệc sinh nhật.]

Bảng nhiệm vụ biến mất, trước mắt chỉ còn một dòng hiển thị thời gian: [23:25.]

Vẫn còn kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-dong-doi-toan-nang/1.html.]

Tôi đẩy cửa phòng, hành lang vốn u ám lập tức sáng bừng lên nhờ ánh sáng phản chiếu từ đống trang sức trên người tôi.

Trước mắt lại trở nên rực rỡ.

Từ một căn phòng khác, đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết.

"M* NÓ CÚT ĐI! TAO LÀ ĐÀN ÔNG! AAAA!"

Là Trình Dương.

Cánh cửa bật mở, một gã đàn ông bụng phệ đứng chặn ngay lối vào, che kín khung cảnh bên trong.

"Tôi đến kiểm tra định kỳ, ban ngày ban mặt la hét om sòm, quấy rối mất trật tự nơi công cộng."

Tôi thản nhiên nói, nhẹ nhàng xoay cổ tay, khiến loạt trang sức phát ra âm thanh leng keng giòn tan.

Gã đàn ông dán chặt ánh mắt vào tôi một cách đầy tham lam.

"Quấy rối gì chứ, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà."

"Cô muốn tham gia…"

CHÁT!

Tôi vung tay, trên mặt hắn lập tức in hằn một vệt đỏ rực cùng dấu vết của hàng loạt chiếc vòng tay.

"Chơi trò chơi sao? Quấy rối thì có"

Tôi trở tay, thêm một cú tát khiến ráy tai hắn cũng muốn rơi ra ngoài.

Gã đàn ông lảo đảo lùi lại.

Ngay giây tiếp theo, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống đất trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Lúc này, tôi mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Trình Dương đỏ mặt tía tai, bị trói trên bàn trong một bộ đồ thỏ gợi cảm, trông chẳng khác gì một món khai vị.

Mức độ tổn thương không cao, nhưng độ nhục nhã thì khỏi phải bàn.

"…Bộ đồ này… tôi cởi không ra…"

Tôi nhịn cười, lấy tạm một tấm vải bọc người anh ta lại.

Chỉ đơn giản nói: "Thời gian rất gấp, chúng ta còn phải tìm những người khác." rồi kéo anh ta ra khỏi căn phòng.

[Không phải cô ta không chọn siêu năng lực sao? Sao gã đó tự dưng biến mất vậy?]

[Cảnh tượng này quái dị quá… cô ta thật sự không có nhân cách thứ hai chứ?]

[Chẳng lẽ… đống trang sức đó giúp cô ta có thân thể bất hoại?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận