Trò Chơi Kinh Dị - Đồng Đội Toàn Năng
4
Ba người kia nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi chen chúc, khiến tôi phải dạt vào bên tường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, có thể thấy trong các bức tranh treo là những bóng đen đang giơ móng vuốt sắc bén, như thể muốn xé toạc lớp vải toan.
Tôi dò dẫm cạnh tường, bước thêm vài bước nữa.
Mọi bức tranh đều giống nhau, trên tường không có bất kỳ cơ quan mật thất nào.
Thời gian trên màn hình trước mắt từng giây từng phút trôi qua không chờ đợi ai.
Tôi quay người, thử thăm dò những bước đi tiếp theo phía bên cạnh.
Đôi mắt đã quen dần với chút ánh sáng yếu ớt, nhưng tôi vẫn cảm thấy xung quanh có điều gì đó không ổn.
Tai tôi cảm thấy không yên tĩnh, cảm giác sự bất an giống như có một dòng nước ngầm đang sắp sửa trào lên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng Ninh An run rẩy cất lên:
"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không..."
"Tôi cảm thấy, có thứ gì đó đang nhìn chúng ta."
Tôi khẽ đáp lại, rút cánh tay đang bị họ ôm chặt ra.
Lúc nãy khi tôi đi qua hành lang, thì đã phát hiện ra rồi.
Những bóng đen trên các bức tranh đã biến mất.
Tôi tháo vài chiếc dây chuyền đá quý trên cổ, ánh sáng xung quanh tôi dần dần mờ đi.
"Chính là những bóng đen trên các bức tranh."
Khi ánh sáng dần yếu đi, có thể thấy những bóng đen đó di chuyển, như đang vươn ra từ các bức tranh.
"Chúng sợ ánh sáng mà, tại sao lại cất đi?"
Trình Dương nghẹn ngào:
"Chúng ta không phải đối thủ của chúng đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tro-choi-kinh-di-dong-doi-toan-nang/4.html.]
Tôi nhẹ nhàng an ủi, bảo họ quay lưng lại và chuẩn bị sẵn sàng.
"Chúng nhắm vào những viên đá quý, không phải chúng ta."
Tôi lùi lại một bước, mạnh mẽ ném những viên đá trong tay về phía ngược lại.
Gào lên:
"Những chiếc dây chuyền này tổng cộng trị giá 50 triệu, ai nhặt được thì là của người đó."
Ngay lập tức, trước mắt tôi chìm vào bóng tối, những bóng đen lao qua lao lại vù vù ngay bên cạnh.
Lắng nghe kỹ, thậm chí còn có thể nhận thấy được cả tiếng cãi vã.
"50 triệu là của tôi, là của tôi!"
"Đám khốn nạn các người mau tránh ra!"
Vô số bóng đen chồng chéo và đan xen vào nhau, vì mấy món trang sức mà mắng chửi ầm ĩ.
"CHẠY!"
Chúng tôi lao vào một tầng có tia sáng trắng, đến khi mở mắt ra thì đã thấy được đèn hành lang.
"Chúng ta ra được ngoài rồi."
Ba người họ thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn run rẩy cầm c.h.ặ.t c.h.â.n ghế.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với chúng tới cùng rồi."
"Mọi người có nghe thấy chúng nói gì không? Lại vì mấy món trang sức mà xâu xé lẫn nhau."
Ba người đó nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Làm sao mà chị biết mục tiêu của chúng là đống đồ trang sức vậy?"
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Tôi nhún vai: "Dưới các bức tranh có phần giới thiệu nhân vật bằng tiếng Pháp, họ từng là những người hầu trong gia đình Công tước, sở thích của họ... là tiền."
[Thật là một chiêu thức lợi hại, quả nhiên, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của 50 triệu.]
[Chắc là cô ta chỉ vô tình gặp may thôi, làm sao có thể mỗi lần đều thoát hiểm được chứ?]