Trăng Mờ

4

Cũng không phải Hạ gặp ma gì, mà rõ ràng khuôn mặt của Tú bây giờ chính là y chang như một người vừa vô tình ngộ sát, làm c.h.ế.t một mạng người. Tuy Hạ cũng không phải là bác sĩ tâm lí học gì, nhưng ít nhất cô có thể nhận ra vẻ mặt kia của Tú. Ngay lúc Hạ chưa biết phải làm như thế nào thì trong nhà đột nhiên vọng tới tiếng của bà Năm, bà ấy gọi Tú. Hiển nhiên đó không phải là tiếng gọi bình thường, bên trong đó là sự hoảng sợ đi kèm.

 

Dù Hạ vẫn chưa hoàn toàn hiểu cũng như là tin tưởng những gì người dân nơi đây nói, nhưng cô có thể nhận ra đúng là giữa hoàn cảnh này mà đột nhiên con gái rượu trong nhà không thấy đâu thì thử hỏi xem có kinh hồn bạt vía không cơ chứ. Sau khi cô Năm gọi đến tiếng thứ ba thì Tú cũng đã vào tới trước cửa nhà trình diện, Hạ để ý lúc Tú đi qua trước mặt mình, mặt dù lúc này cô đã hơi lộ ra ngoài nhưng Tú vẫn không nhìn thấy cô mà cứ như thần hồn trên mây mà lướt qua. Trên mặt của cô ấy hoàn toàn là vẻ mặt sợ hãi.

 

Nhưng khi Hạ nhìn theo bóng lưng Tú đi vào trong nhà thì càng ngạc nhiên hơn, bởi vì cô Năm kia tuy rằng gọi con rất khẩn thiết nhưng lại đứng nép trong cánh cửa khép hờ chứ không dám bước hẳn ra ngoài hay mở toang cửa. Hạ dù cho nghĩ cách nào cũng không ra vì sao cô Năm phải làm như vậy, cuối cùng cô đành phải quy là vì những truyền thuyết kia trước.

 

“Con bị điên rồi ư, sao lại ra ngoài chứ?”

 

Nghe giọng cô Năm chỉ một hai phần là tức giận, còn lại đều là lo lắng trùng trùng. Chỉ nghe Tú lí nhí đáp gì đó, có lẽ là lấy cớ cô ấy đi vệ sinh nên mới ra ngoài. Lúc này Hạ cũng không biết làm thế nào, nếu chẳng may cô Năm phát hiện cô không có trong nhà thì gay to, vì vậy cô lại rón rén đi vào gần nhà rồi ngã vật ra kêu lên nho nhỏ. Cô Năm thấy vậy còn hãi hơn, vì sao hai đứa con gái đang yên đang lành ở trong nhà lại chạy ra ngoài hết vậy chứ. Đương nhiên Hạ cũng lấy cớ là đi vệ sinh nhưng bất cẩn lại bị một con rết từ trong bụi cây lao ra cắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/4.html.]

Với người dân ở đây thì rết cắn nói chung cũng bình thường, nhưng Hạ thì khác, nếu như thật sự bị rết cắn thì chắc cô phải chạy đến bệnh viện tiêm phòng rồi. Cô Năm thấy hai đứa đều không bị sứt mẻ miếng nào thì vội đưa tay ra kéo hai đứa vào trong nhà rồi kéo cửa lại, hành động cũng thật sự là nhẹ nhàng quá đi mất. Ngồi trên ván gỗ, cô Năm đốt lên cây đèn dầu cháy sáng rồi kiểm tra hai đứa một lượt nữa mới yên tâm thở phào. Hạ có muôn vàng thắc mắc không hỏi không được, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui cô cũng giả lả hỏi: “Cô Năm, lúc nãy con đang đi bên ngoài nghe thấy tiếng la ghê lắm, không biết là có ai xảy ra chuyện gì không ạ?”

 

Hạ vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt hai mẹ con nhà họ, quả nhiên kết quả thu về hết hồn. Tú thì như thể tội phạm sợ cảnh sát phát hiện ra tội ác đến nơi, còn cô Năm thì hiển nhiên là một nỗi sợ vô hình nào đó. Không khí yên lặng kéo dài qua mấy phút, cô Năm mới nói: “Hạ à, con đến chơi nơi đây, lại có duyên ở nhà cô nên cô thật lòng dặn con ban đêm tuyệt đối đừng đi ra ngoài sân. Nếu như nghe thấy chuyện gì ở bên ngoài cũng tuyệt đối đừng tò mò biết chưa, dù cho là chuyện sống c.h.ế.t cũng tuyệt đối không được.”

 

Chương 3

 

“Sao vậy ạ, bên ngoài kia thật sự là có ác quỷ ăn thịt người ư?”

 

Hạ hỏi như thế cũng hợp tình hợp lí, nếu như yên lặng không hỏi mới khiến người ta nghi ngờ đó. Cô Năm khó nghĩ, nhưng cuối cùng cũng nói: “Con vẫn nhớ đến lời nguyền trăng mờ mà mọi người kể chứ?”

 

Ban đầu khi nghe câu chuyện đó Hạ vốn không tin, ngay cả khi nằm mơ cô vẫn nghĩ rằng do bản thân nghe quá nhiều nên mới xảy ra hiện tượng như thế. Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai mẹ con họ và giọng điệu nghiêm túc của cô Năm thì Hạ đã bắt đầu có chút suy nghĩ về chuyện ấy. Cô Năm nói xong thì thêm một câu nữa: “Không phải là ác quỷ ăn thịt người, nhưng mà chúng ta cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, bởi vì chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận