Trăng Mờ
39
Hạ nói chắc nịch, nhưng trong lòng đang run lắm. Con quỷ cười ha hả rồi nói: “Vậy hả, vậy c.h.ế.t đi rồi nằm mơ.”
Hạ tháo chạy nhưng không kịp, đã bị con quỷ một cú quật Hạ trào cả m.á.u họng. Nhưng cô không nằm chờ c.h.ế.t mà cố gắng bò dậy. Con quỷ đi tới một chút rồi nói: “Dai dẳng thật đấy.”
Vừa nói xong nó lại vung xúc tu đánh tới, may mà lúc này có một bộ tóc từ dưới sông nhô lên bắt lấy xúc tu nên Hạ mới bò dậy chạy kịp. Con quỷ chuyển hướng nhìn, nó tức giận nói: “Mày vẫn còn sống à, động lực nào làm mày sống dai dẳng thế?”
“Bởi vì chưa g.i.ế.c được mày nên tau chưa c.h.ế.t được. Tau chưa hoàn thành được sứ mệnh, tau chưa báo thù được cho chính tau nữa.”
Tú từ dưới sông nghĩa địa mệt nhọc bò lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Con quỷ có chút bất ngờ, nó vừa vung xúc tu vào Tú vừa nói: “Mày nhớ lại rồi à, mày nhớ lại quá khứ bị cậu đánh c.h.ế.t thảm rồi à?”
“Á…”
Tiếng hét của Tú vang lên nho nhỏ, bộ tóc dài của Tú đã bị con quỷ giật mất, để lộ ra da đầu trắng hếu. Hạ biết mái tóc là thứ mạnh nhất của Tú, mất mái tóc rồi Tú sẽ rất chật vật. Con quỷ không muốn nhân nhượng, nó vừa giật tóc người ta ra xong thì lại quật tiếp, lúc này đến lượt Hạ chạy tới ôm lấy Tú đỡ đòn. Hạ không biết hai người họ thương nhau như thế nào, nhưng thâm tâm Hạ vẫn muốn che chở cho cô ấy, ít nhất Hạ cũng phải thấy được cảnh họ đoàn tụ bên nhau. Bởi vì Hạ biết, Tú là người đã hy sinh cho cô rất nhiều, từ lúc còn sống, đến lúc c.h.ế.t đi làm ma nước vẫn chỉ có một chấp niệm duy nhất là hy sinh cho cô.
Hạ ngậm chặt miệng ngăn tiếng hét như muốn thủng cả lòng mình, m.á.u miệng m.á.u mũi cô đều tuôn chảy như suối. Cái xúc tu kia quật ngang lưng Hạ, đau đến nỗi cô cảm thấy lưng mình nếu như không gãy làm đôi thì nội tạng cũng vỡ hết, nghiêm trọng tới mức cô ho một cái mà làm m.á.u me văng đầy cái đầu trọc lóc của Tú. Nhưng sau mấy giây, cơn đau qua đi thì Hạ lại thấy ấm nóng ngay nơi lồng ngực.
Cô không dám nhúc nhích mà giữ nguyên trạng thái, sợ con quỷ phát hiện lại tấn công. Cô chỉ dám len lén nhìn xuống nơi n.g.ự.c mình đang phát sáng rồi hỏi nhỏ: “Cái gì thế Tú?”
“Trái tim? Trái tim của an hem Hạ, nó đang giúp Hạ đó.”
Tú nhỏ giọng nói, nhưng có thể nhìn ra từ trong ánh mắt cô ta lộ ra chút vui mừng. Hạ lẩm bẩm: “Giúp ư, nhưng làm thế nào bây giờ?”
Tú suy nghĩ một giây rồi lắc đầu nói: “Tú không biết! Hạ thử cảm nhận xem, xem nó muốn Hạ làm như thế nào, hoặc là Hạ muốn nó làm như thế nào.”
“Hạ ơi…”
Hạ chưa kịp thích ứng thì lại nghe Tú yếu ớt gọi, lần này không chậm chạp nữa mà bằng cách nào đó cô đã nhanh chóng ôm Tú lăn sang một bên né đòn. Sau đó, trong một dòng suy nghĩ, từ trong lòng n.g.ự.c ấm nóng của Hạ hiện ra một con d.a.o sáng lấp lánh. Hạ cầm con d.a.o trên tay, vừa thở hồng hộc vừa cười. Không ngờ con quỷ lại gấp gáp g.i.ế.c họ tới như vậy, đã lại lao tới.
Hạ ôm Tú lăn thêm mấy vòng, sau đó bỏ lại Tú mà chạy lên bờ dụ con quỷ. Con quỷ thấy Hạ định chạy thì muốn g.i.ế.c Hạ trước, nó đã bỏ chạy theo Hạ. Đợi con quỷ nới lỏng cảnh giác, Hạ quay đầu lại, bất thình lình nhảy bổ lên, con quỷ thấy thế liền đưa xúc tur a quấn chặt lấy Hạ. Ai ngờ Hạ chỉ chờ mỗi cái này, khi vừa được xúc tu nhấc lên, Hạ dùng hết sức lực nội tại để đ.â.m con d.a.o sáng lấp lánh kia vào giữa đỉnh đầu của con quỷ.
Chương 25
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/39.html.]
Con quỷ hoang mang khi bị tấn công bất thình lình, nó hét lên một tiếng đau đớn làm cho không gian muốn vặn vẹo cả đi. Ngay cả Tú nằm bên kia cũng giật cả mình nhìn Hạ. Con quỷ ngã xuống đất, ngay sát mé sông, vứt luôn Hạ lăn lộn dưới đất. Lúc này đây mặt đất như run chuyển, những nấm mộ kia đồng loạt động đậy, sau đó nứt toát ra hết. Tất cả những nấm nấm mộ đều ló ra một sợi dây hệt như rong rêu, tham lam hung tợn muốn tóm lấy con quỷ.
Con quỷ đã chết, giờ đây những nạn nhân của nó đều muốn trả thù, một cái mớ rong rêu từ dưới sông nhô lên muốn kéo nó xuống nước, thành ra trên bờ dưới nước hai phe phái đều đang giằng co giành giật. Hạ đi tới đỡ Tú, Tú giờ này đã rất yếu, đang thoi thóp hơi tàn. Hạ cố gắng kéo Tú tránh xa cái đám đang giành giật kia, đỡ cô ngồi dậy tự vào mình cũng nhìn về phía đó.
Chẳng mấy chốc, phe trên bờ đã thua, con quỷ nhanh chóng bị những thứ dưới nước kéo xuống và tham lam cắn nuốt.
Con quỷ đã chết, lời nguyền trăng mờ giờ đây đã được phá vỡ. Họ nhìn thấy mặt đất và cả bầu trời dần nứt ra, sau đó bọn họ không kịp đỡ mà bị rơi vô định. Rơi mãi, cuối cùng họ vẫn rơi vào nhà cô Năm, lúc này Hạ chạy tới xem cô Năm nhưng bà đã tắt thở, trên tay còn đang nắm lấy tấm hình trắng đen của Tú. Tú bò tới ôm lấy thân cô Năm, cô khóc, khóc rất bi thương.
Hạ đứng đem một lúc, con ma mặt trắng kia lại đến và kéo cô đi. Lần này Hạ đã cảm nhận được con ma, cô tới và đưa Tú đi cùng. Ma mặt trắng đưa họ xuống nước, bơi tới một nơi nào đó hệt như ở cuối đường chân trời. Nơi đó vẫn là nước, nhưng ánh sáng ở đâu cứ le lói mãi. Hạ dìu Tú đi tới, phía xa trước mặt xuất hiện một bóng người, người đó đang ngồi trên một mô đất nhô lên.
“Anh, là anh sao?”
Hạ nhận ra người đó, người đó chính là anh trai song sinh của cô. Bóng người kia chậm rãi quay mặt lại, cho dù rất mờ ảo nhưng Hạ vẫn rất xúc động, kí ức xưa lại ùa về.
“Em gái, em đến rồi à? Anh xin lỗi vì rất lâu rồi vẫn chưa thể báo thù cho em, còn bắt em phải tự mình làm.”
Anh trai nở một nụ cười, cảm xúc hỗn tạp. Hạ nói: “Hai người…bây giờ phải làm thế nào?”
Nhìn thấy anh trai thành ra như vậy, Hạ biết chắc chắn anh cũng đã tới cực hạn rồi. Anh trai nói: “Em không nên thuộc về nơi này, sau khi xong việc em hãy đi đi. Đi thật xa, quên hết quá khứ kiếp trước, tiếp tục sống một cuộc đời mới tươi đẹp hơn.”
“Nhưng em đi rồi, hai người phải làm sao đây?”
Hạ hít sâu một hơi rồi nói, anh trai cười nhẹ đáp: “Không sao, anh và cô ấy có lẽ sẽ được đi đầu thai, hoặc có lẽ sẽ tan biến thành bọt nước. Yên tâm, có cô ấy ở bên cạnh anh, anh sẽ không cô đơn nữa đâu…”
Hạ giật mình tỉnh lại không biết đã là bao nhiêu ngày sau đó, người ta vớt cô lên, nói là cô trôi nổi vào bờ sông tưởng đâu đã c.h.ế.t rồi. Sau khi hỏi thì cô mới biết nay đã làm rằm tháng chín, cách ngày ấy hơn nửa tháng. Nghe người ta nói mẹ con cô Năm một đêm đã trúng gió qua đời, mà cùng ngày ấy thằng Thương ở cuối cồn cũng bệnh nặng không cứu kịp. Họ thương đôi uyên ương bạc mệnh nên chôn Tú và Thương bên cạnh nhau ngay trên đất nhà cô Năm. Vậy ra, anh trai cô thật sự từng đầu thai làm người và cùng Tú thương nhau…
Đêm ấy, Hạ hái theo ít hoa dại mọc ven sông đến viếng mộ ba người họ. Nhà cô Năm đã được người ta dở bỏ, giờ chỉ còn lại ba ngôi mộ tiêu điều nằm đó. Cô đặt hoa lên mộ hộ rồi lẩm bẩm nói gì đó không rõ bởi vì tiếng gió đã đưa tiếng cô đi mất. Mấy con cò đi ăn về muộn bay qua đầu kêu lên mấy tiếng, Hạ ngẩng mặt lên nhìn trời, đêm nay bầu trời trong xanh, trăng thanh gió mát. Mặt trăng to tròn và sáng rực, khác với ánh trăng mờ xưa.
Nhưng kì lạ thay, người dân ở đây chẳng ai còn nhớ đến lời nguyền trăng mờ kia. Nó giống như đã biến mất hết trong kí ức của tất cả mọi người. Người dân buổi tối vẫn vui vẻ hát ca, người ngư dân vẫn cứ dong thuyền ra sông buổi tối kiếm ăn. Điều này khiến cho Hạ còn tưởng rằng chính cô mới là người nằm mơ, một cơn ác mộng dài.
Cho đến đêm nay là đêm cuối cùng Hạ ở lại cái cồn nhỏ này, ngày mai cô đã về lại thành phố thì cô lại nằm mơ. Cô mơ thấy anh trai ấy và Tú nắm tay đi dạo bên bờ sông, họ rất hạnh phúc. Trên đường về lại thành phố, cô miên man suy nghĩ, có lẽ hai người họ sẽ lại đầu thai một lần nữa, trên chính cái cồn này. Cô sẽ nhớ mãi nơi này, nhớ mãi những kí ức mà cô đã trải qua, nhưng có lẽ cô vĩnh viễn sẽ chỉ giữ cho riêng mình thôi…