Trăng Mờ

23

Hạ đang lẩm bẩm thì đột nhiên im bặt, bởi chiếc đò vừa nghiên hướng, ánh nắng soi qua mấy người kia thì khuôn mặt mấy người kia trông lạ lắm. Vẫn là người nhưng mà mắt mũi trông quen quen, hình như là giống… hình nhân được bày trong tiệm vàng mã.

 

Hạ không dám chắc chắn, cô quay người ra sông nheo mắt để trấn tĩnh lại, khi quay vào thì thấy mọi người trở lại bình thường. Cô vuốt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm chắc do mấy hôm nay cô chịu nhiều áp lực quá nên mới như thế. Thế nhưng, vừa mới thở phào, Hạ đã thấy những cánh tay xương xẩu với lớp rong rêu bám đầy đang từ dưới nước ngoi lên.

 

Chưa kịp phát giác, những cánh tay ấy đã nhanh chóng bám vào thành thuyền. Một vài cánh tay bám vào chỗ cô ngồi đã bị cô đánh đập không thương tiếc, nhưng mấy người kia lại không hăng hái được như cô, chẳng mấy chốc đã bị những cánh tay nọ kéo hết xuống nước.

 

“Nhanh, chú ơi nhanh chạy vào bờ đi.”

 

Hạ thấy người lái thuyền vẫn còn chưa bị kéo đi thì vội vã vừa chạy lại chỗ ông ấy vừa hét lớn. Nhưng khi vừa đối diện với ông ấy thì Hạ đã c.h.ế.t đứng tại chỗ, ông ấy không bị ma nước kéo xuống mà ông ấy bị nó điều khiển luôn rồi. Ông ấy đứng yên như trời tròng, hai mắt ông dại đi, trong ánh mắt ấy đều là hình ảnh những cánh tay xương xẩu rong rêu kia đang nhảy múa, và miệng ông ấy đang nở một nụ ngây dại quái dị.

 

 

Chương 14

 

Ngay sau đó, ông như bị một lực hút từ phía sau, kéo ông ngã người rơi xuống nước. Hạ chồm người về phía trước hòng kéo ông lái thuyền nhưng đã muộn, ông ấy đã rơi tõm xuống nước. Hạ vịn tay lên mạn thuyền nhìn xuống nước, cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng mà có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ quên được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trang-mo/23.html.]

Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, mà bên dưới đáy sông đều là xương người. Không phải chỉ một vài bộ mà là hàng trăm nghìn bộ nằm dọc rất có ngăn nắp, giống hệt như một nấm mồ khổng lồ dưới đáy sông vật. Hạ kinh hồn bạt vía, vội vã thụt lùi lại, cô dụi mắt mấy lần để tỉnh táo lại và xem thử mình có phải hoa mắt hay không. Nhưng cô lại cảm thấy bản thân không nhìn nhầm, chỉ là cô không xác định được đây là quá khứ hay tương lai sắp xảy ra mà thôi.

 

Chưa kịp xong chuyện này thì chuyện kia đã đến, còn chưa kịp nhìn lại lần nữa xem cảnh tượng kia còn không thì Hạ thấy có gì sai sai. Đảo mắt nhìn xung quanh thì ôi sai quá sai luôn rồi, trời từ ban ngày đã trở thành đêm. Ánh trăng lờ mờ đang ngự trị trên bầu trời, cảnh vật ảm đạm thê lương đến cùng cực. Không gian im ắng như tờ, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng quạ đen thi thoảng phát ra ở đâu đó trên bầu trời, hệt như cảnh tượng tận thế.

 

Lời nguyền trăng mờ!

 

Ngay lúc này Hạ như thể giác ngộ, cuối cùng thì cô cũng tin rằng cái lời nguyền trăng mờ kia là có thật, và cảnh cô đang được nhìn thấy đây chính là cảnh tượng của tương lai, chỉ là không biết tương lai này sẽ xảy ra lúc nào mà thôi. Rốt cuộc lời nguyền này là như thế nào chứ, cô thật sự muốn biết nguồn gốc của nó xuất phát từ đâu.

 

Chỉ tiếc là còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên sau lưng Hạ lạnh toát, cảm giác như có hàng trăm cánh tay xương xẩu đang nắm lấy cô, và cô đã mất thăng bằng, không kịp phản ứng mà ngã xuống nước.

 

Hạ lại giật mình thức dậy, bây giờ cô thấy ngồi trước mắt mình không phải cô Năm nữa mà chính là Tú, Tú đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô. Lần này Hạ đã rút được kinh nghiệm, cô nhanh chóng vả vào mặt mình một cái bạt tay thật mạnh, một là để giúp cho cô tỉnh táo, hai là để chứng thực xem bây giờ là thật hay mơ.

 

Đau quá, cú vả của Hạ mạnh tới mức làm cô đau điếng, chắc mặt cũng đỏ lên cả rồi. Mặc dù Hạ đang làm như thế nhưng Tú lại chẳng có mảy may đếm xỉa tới, mặt cô vẫn lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Hạ. Hạ tự lấy tay xoa má rồi hỏi Tú: “Cô Năm đâu, sao Tú lại nhìn Hạ như thế?”

 

Vốn dĩ Tú vẫn là một người trước sau lạnh lùng như một, nhưng Hạ chưa từng có chút phòng bị nào với cô. Và rồi…bất thình lình Tú rút con d.a.o thái đang được giấu ở đâu đó ra, nhanh như chớp đ.â.m vào tim Hạ. May mà phản xạ của Hạ vẫn còn lẹ, nếu không một d.a.o này của Tú chắc là tiễn Hạ đi chầu ông bà ông vải luôn rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận