Trái Tim Cuồng Nhiệt
Chương 26
Tae Hyeon cầm ly lên và nhấp một ngụm rượu vang. Trong lúc đang cảm nhận hương vị rượu nồng đậm, Kwon Raei dùng nĩa gắp một miếng thịt bò wellington được cắt tỉa gọn gàng đưa đến miệng Tae Hyeon. Tae Hyeon vô thức mở miệng ra và nhận lấy, như một thói quen. Có vẻ như thói quen từ thời còn được chăm sóc vẫn còn sót lại.
“Ưm.”
Đến lúc nhận ra thì quá muộn, nhưng miếng thịt bò nướng chín tới đã vào miệng Tae Hyeon rồi. Vừa nhai nuốt xong, thì lần này thìa súp cà chua và húng quế múc đầy lại đưa đến miệng anh.
“Cậu chủ. Để tôi tự ăn ạ.”
“À, đúng rồi. Không cần phải chăm sóc anh nữa nhỉ.”
Vừa nói vậy, Kwon Raei không những không thu tay về mà còn đưa nguyên thìa súp vào miệng Tae Hyeon.
“Hương vị thế nào? Ngon không? Có bị mặn hay nhạt quá không?”
“Dạ ngon. Vừa miệng ạ.”
“Vậy hả? Để tôi nếm thử xem nào.”
Kwon Raei dùng chính chiếc thìa vừa đưa vào miệng Tae Hyeon, tự nhiên múc một thìa súp và ăn thử.
“Có phải hơi nhạt không? Ăn thử lại xem sao.”
Nói rồi, lại múc thêm một thìa nữa và đưa vào miệng Tae Hyeon. Tae Hyeon ngớ người hỏi lại, nhưng rồi đành ngậm thìa và ngoan ngoãn ăn tiếp.
“Được chưa? Không nhạt nữa chứ?”
“Dạ vâng, tôi đã bảo là không mà.”
“Vậy à. Thế thì lần này ăn thử carpaccio xem sao.”
Nói rồi, lại tự nhiên dùng nĩa gắp carpaccio và đưa đến miệng Tae Hyeon. Tae Hyeon từ chối ‘thôi đủ rồi’, nhưng không lại được sự cố chấp kỳ lạ của hắn, cuối cùng lại mở miệng như chim non và đành chấp nhận ăn tiếp.
Thủ đoạn lén lút này thật không đùa được.
“Cậu chủ.”
Tae Hyeon cau mày gọi, Kwon Raei liền cười khì khì và rung vai. Không ai đụng chạm gì mà vành tai hắn đã đỏ ửng, chuyển sang màu hồng. Chắc đang vui lắm đây. Nhìn thoáng qua cũng thấy hắn ta đang rất vui.
“Haa, anh Tae Hyeon trẻ con mềm lòng quá thì phải làm sao đây? Chỉ cần dỗ dành một chút là đã dễ dàng xiêu lòng rồi, thành thật mà nói thì hơi nguy hiểm đó.”
“Tôi có xiêu lòng cái gì chứ… Không hề xiêu lòng chút nào.”
“Thật không? Thật sự anh nghĩ vậy sao?”
“Vậy hả. Ừ, chắc vậy rồi. Anh Tae Hyeon đúng thật là không hề xiêu lòng mà ha.”
“Tae Hyeon là tường đồng vách sắt mà. Cứng như thép, sao dễ xiêu lòng được.”
“………………Cậu nhất định là muốn trêu chọc tôi đến cùng đúng không.”
Tae Hyeon nhấp một ngụm rượu vang và lẩm bẩm. Tửu lượng của anh vốn không dễ say, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng anh lại không tệ chút nào. Kwon Raei cũng nâng ly uống một ngụm, rồi tiếp tục bữa ăn.
Để làm được những món ăn thế này chắc tốn công lắm đây……. Cảm giác có ai đó đang quan tâm đến mình tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không tệ. Tình cảnh bây giờ khác xưa nhiều, nhưng thoáng chốc anh lại nhớ đến những ngày còn bé sống cùng Kwon Raei ở khu nhà phụ.
‘Cậu chủ hồi bé kén ăn lắm cơ.’
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt mười tuổi của anh chàng nhất quyết không chịu ăn dưa chuột vì ghét chợt hiện lên, khiến Tae Hyeon bất giác mỉm cười. Chẳng hiểu sao tự dưng anh lại nhớ đến chuyện mình từng dỗ dành Kwon Raei bé xíu ăn từng miếng dưa chuột.
“Hồi nhỏ chẳng phải tôi đã từng đút cho cậu ăn rồi sao. Bây giờ cậu ăn dưa chuột tốt hơn chưa?”
“Dưa chuột ạ?”
Giữa đôi lông mày của Kwon Raei khẽ nhíu lại. Xem ra vẫn còn ghét món này.
“Để lần sau tôi đút cho cậu ăn nhé.”
Tae Hyeon cười khẽ, uống cạn ly rượu và gắp carpaccio ăn. Tae Hyeon vốn vị giác cũng không nhạy bén, ăn uống lại chẳng kén chọn, nên anh lại thấy dáng vẻ kén ăn của Kwon Raei vô cùng đáng yêu.
“Nếu là Anh Tae Hyeon đút cho thì tôi phải ăn chứ. Hay là mỗi khi tôi ăn một miếng, anh lại hôn tôi một cái thì sao? Nếu vậy chắc một thùng tôi cũng ăn hết được ấy chứ.”
“Lại nữa rồi. Đừng có mà toàn nghĩ mấy chuyện kỳ quái đó nữa”
“Có gì mà kỳ quái chứ. Tôi chỉ là muốn hôn anh Tae Hyeon thôi mà.”
Kwon Raei tu một hơi cạn ly rượu, chống khuỷu tay lên bàn chống cằm. Vạt áo sơ mi nhăn nhúm, cổ áo sơ mi đen cũng hơi hé mở, để lộ ra một phần xương quai xanh của hắn. Phần đuôi hình xăm cũng thấp thoáng lộ ra.
“Ăn dưa chuột rồi hôn thì chắc sẽ có vị dưa chuột mất. Còn giờ hôn thì sẽ có vị rượu vang đấy.”
“Hay là thử một lần nhé?”
Đằng nào thì cũng sẽ làm thôi, chẳng hiểu sao còn phải hỏi nữa.
Kwon Raei túm lấy cằm Tae Hyeon, kéo lại rồi hôn môi anh, còn chưa đợi Tae Hyeon kịp trả lời. Cánh tay hắn tự nhiên vòng qua eo anh thật là khiến Tae Hyeon cạn lời. Vị rượu vang thì chẳng để ý lắm, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của hắn thôi. Thêm nữa là thoang thoảng mùi rượu vang.
Tae Hyeon cũng đáp lại hắn vừa đủ rồi đặt tay lên ngực đẩy ra.
“Cậu chủ à. Mình thống nhất một chuyện thôi. Ăn cơm thì ăn, không ăn thì thôi đi.”
“Xin lỗi nha. Nhưng mà tại anh Tae Hyeon ăn trông gợi tình quá biết làm sao giờ.”
“Cái gì nữa đây trời……………….”
“Cái miệng vừa hé mở rồi lại khép vào, còn nhóp nhép nhóp nhép nữa, nhìn khiêu gợi chết đi được ấy chứ. Lúc nuốt xuống cũng vậy.”
“……”
“Vậy tôi không nói mấy lời như vậy nữa nha? Anh muốn bỏ chạy hả?”
Kwon Raei vừa dò xét thái độ của Tae Hyeon, vừa chậm rãi dò hỏi. Đôi mắt màu xanh xám của hắn trông phức tạp khó đoán vô cùng. Hắn chắc chắn là đang phấn khích và vui vẻ, nhưng có lúc lại xông xáo vồ vập, lúc khác thì lại như cố gắng kiềm chế. Sự thiếu nhất quán này chắc chắn là do trạng thái tinh thần hiện tại của hắn vẫn còn bất ổn.
“Hà……………… Thật lòng thì tôi cũng thấy hơi hết hồn đó. Nhưng mà tôi không có bỏ chạy đâu. Bỏ cậu chủ lại rồi tôi viết đi đâu được nữa chứ.”
Nếu có rời đi thì trước tiên phải giúp Kwon Raei độc lập về mặt tinh thần cái đã, rồi sau đó tính tiếp.
“Thiệt không đó? Không bỏ chạy thiệt hả?”
“Thật mà. Không chạy đâu.”
“Cho dù tôi cứ dính lấy rồi hôn anh như vầy luôn sao?”
“Cậu chủ cứ muốn tống cổ tôi đi đâu hoài vậy, tôi còn phải trị liệu nữa, tay phải mới tháo bột thôi chứ đã lành lặn gì đâu.”
“Vậy hôm nay anh tính ‘tới bến’ với tôi luôn à? Tôi tính là đợi anh Tae Hyeon tỉnh dậy là cho ăn uống no nê rồi ‘chiến’ liền luôn đó chứ bộ.”
Tae Hyeon bậm môi lại. Nói chuyện với Kwon Raei riết rồi kiểu gì cũng lại lái sang mấy chuyện này. Hôm qua đã ‘làm’ muốn chết đi sống lại như vậy rồi mà vẫn sung sức dữ thần. Thôi dẹp, ăn cơm đã. Tae Hyeon bực bội múc súp bằng tay trái húp.
“Hư, hồi nãy tôi nói rồi còn gì. Hôm nay tôi phải tập trung trị liệu. Tay phải vẫn còn yếu lắm.”
“Vậy sao. Rồi nếu trị liệu xong xuôi thì sao?”
“Cậu chủ à. Bộ hôm nay nhất thiết phải làm ‘chuyện đó’ nữa hả?”
Thật ra thì giờ mông anh vẫn còn ê ẩm muốn chết.
Tuy rằng chỗ đó không bị rách, nhưng bên trong bị tổn thương và sưng tấy, chỉ cần ngồi trên ghế như thế này thôi cũng đã cảm thấy đau âm ỉ. Tuy rằng đau đớn nhưng anh hoàn toàn không có ý định than vãn, chỉ im lặng và ngậm miệng chịu đựng. Kwon Raei chắc chắn cũng phải biết tình trạng cơ thể của Tae Hyeon đến mức nào. Rõ ràng là chính cậu ta đã bôi thuốc mà……………….
“Tôi muốn được chạm vào anh Tae Hyeon. Và tôi muốn được nghe tiếng rên rỉ của anh.”
“Cậu chủ……………….”
“Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh khi tay tôi chạm vào. Tô muốn khiến anh bắn tinh nhiều lần và phải khổ sở vì điều đó.”
“Tôi chỉ làm một lần thôi. Không làm nhiều lần đâu. Chỉ một lần thôi mà………………. Nha?”
“Nếu không làm mỗi ngày thì sao cơ thể quen được. Thật ra chỉ cần một lần thôi là đủ rồi. Tôi hứa chỉ bắn tinh một lần thôi. Tôi thề đó. Nếu tôi nuốt lời, tôi hứa sẽ không đụng đến anh Tae Hyeon dù chỉ một ngón tay trong cả tuần. Dù sao thì anh Tae Hyeon cũng phải cẩn thận với cánh tay của mình, nên tôi cũng không thể làm gì quá mạnh bạo được đâu.”
Kwon Raei vừa dỗ dành vừa quấn lấy Tae Hyeon. Cậu ta ôm lấy eo Tae Hyeon khi anh đang tập trung ăn, kéo anh lại gần và tựa vào ngực mình, còn đặt tay lên đùi và dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt xuống. Những ngón tay bò lên phía trung tâm của chiếc áo choàng tắm đang phủ lên bắp đùi dày. Động tác vô cùng chậm rãi, nhưng đủ để làm gián đoạn bữa ăn.
Tae Hyeon cau mày lại và thở dài trong lòng. Nếu chủ nhân của bàn tay này không phải là Kwon Raei, có lẽ anh đã dùng con dao thái thịt trên bàn ăn để đâm thẳng vào mu bàn tay đang sờ soạng kia rồi. Nhưng vì là Kwon Raei nên anh cũng không thể nổi giận một cách nghiêm túc, thật là khó xử.
‘Tch. Chết tiệt.’
Chẳng lẽ đúng là anh đã tự đào mồ chôn mình rồi sao.
Anh đã định gỡ bỏ lớp kính tình yêu và phá tan ảo mộng của Kwon Raei, nhưng có vẻ như chỉ một đêm thì vẫn chưa đủ để làm nguội đi thứ tình cảm non nớt này. Tae Hyeon bất lực tặc lưỡi một cái thật mạnh rồi liếc nhìn Kwon Raei. Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn ta hôm nay trông rạng rỡ như ánh mặt trời. Đôi mắt tinh xảo và sống mũi cao thẳng đổ bóng tuyệt đẹp dưới ánh đèn phòng ăn. Bóng râm dưới hàng mi dài rợp xuống tựa như sự hòa hợp giữa đen và trắng, âm và dương.
“………………Vậy thì chỉ một lần thôi đấy nhé.”
“Tae Hyeon!”
“Lần này nhất định chỉ làm một lần thôi đấy.”
“Vâng ạ. Tất nhiên rồi.”
“Và…… không được dùng mấy loại thuốc kỳ lạ như thuốc an thần nữa đấy. Chuyện đó tuyệt đối không được tái diễn lần nào nữa.”
“Ơ, không được dùng thuốc an thần ạ? Nhưng mà như vậy thì……………….”
Kwon Raei khựng lại một chút. Tae Hyeon không hề nhượng bộ mà kiên quyết ngăn cản hắn.
“Tuyệt đối không được. Tôi không biết rõ cậu chủ đã dùng loại thuốc gì, nhưng lỡ như thành thói quen thì sao? Sẽ có hại cho sức khỏe đấy.”