Trái Tim Cuồng Nhiệt
Chương 25
“Cứ thế này trốn chui nhủi khoảng một năm cho đến khi mọi chuyện ở Gyeongjung lắng xuống, sau đó chúng ta cùng nhau ra nước ngoài. Mua một căn biệt thự sang trọng, thuê vệ sĩ riêng nữa. Đến một nơi không ai biết anh Tae Hyeon, chúng ta sẽ bắt đầu lại mọi thứ theo ý anh muốn.”
Giọng của Kwon Raei nghe như tiếng ru trong mơ. Vẻ mặt hớn hở của hắn ta cũng hệt như một giấc mơ. Khác với Tae Hyeon thô ráp, hắn ta mịn màng không tì vết như một đứa trẻ sơ sinh. Làn da sạch sẽ, mềm mại và trắng tinh khiết như đá cẩm thạch.
“Anh Tae Hyeon đã vứt bỏ cuộc sống đẫm máu tanh mà bỏ trốn rồi còn gì. Chắc chắn là anh đã thanh toán hết mọi thứ và mang theo một khoản tiền lớn. Chúng ta sẽ sớm sống cuộc sống như vậy.”
Tương lai mà hắn ta nói thật sự là một giấc mơ đẹp. Khác với cơn ác mộng của Won Tae hyeon, nó thật ảo mộng và lý tưởng. Thậm chí có lúc anh đã tự huyễn hoặc rằng mọi chuyện có lẽ sẽ suôn sẻ như lời hắn ta nói.
“Sống bình thường như người dân bình thường, tận hưởng cuộc sống hàng ngày yên bình.”
Nhưng khi nghe những lời đó, lòng Tae Hyeon trĩu nặng. Tim đập nhanh và đầu bắt đầu hơi đau.
“Như người bình thường?”
Chà…
Trong giới này có một luật bất thành văn ăn sâu bén rễ. Nợ phải trả và tội phải đền. Khoản nợ 200 triệu won khổng lồ của Tae Hyeon, 10 năm trước, chủ tịch Kwon Jung il đã cưu mang Won Tae hyeon vào Gyeongjung và thay anh thanh toán. Vậy lần này thì sao? Máu Tae Hyeon đã vấy bẩn. Mạng sống của chủ tịch Kwon. Ai có thể gánh thay anh cái tội nghiệt đó?
Nếu Tae hyeon cứ thế này trốn chui nhủi, cuối cùng tai họa sẽ giáng xuống cả Kwon Raei. Giấu người bị Gyeongjung truy nã trong nhà, chữa trị, đã vậy còn đưa ra nước ngoài nữa chứ. Không thể nào sống bình thường như người dân bình thường rồi sống yên bình được. Cuối cùng rồi cũng sẽ có người phát hiện ra, và chúng ta sẽ bị truy đuổi. Ba anh em nhà chính, những người anh cùng cha khác mẹ của Kwon Raei, sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Và cuối cùng sẽ bị trừng phạt…
“Đúng là một câu chuyện như trong mơ vậy.”
Tae Hyeon chỉ đáp lại như vậy. Kwon Raei ấn môi lên gáy Tae-hyeon và nở một nụ cười tươi tắn. Hắn ta hôn sâu vào động mạch anh, nơi mạch đập mạnh mẽ. Hắn ta đồng tình, chồng chất dấu vết lên vết đỏ đã hằn.
“Đúng không? Giống như một giấc mơ vậy. Vậy nên từ giờ anh Tae Hyeon cũng đừng mơ ác mộng vô ích nữa mà hãy mơ những giấc mơ như thế này đi.”
“Nghe hay mà. Thật hạnh phúc……………….”
“……”
“Chúng ta sẽ sống như trước đây, lúc hai ta còn ở trong khu nhà phụ ấy.”
***
Có lẽ anh đã ngủ quên trên giường và thiếp đi lần nữa. Khi tỉnh lại, thì ra một ngày đã gần trôi qua.
‘Mấy giờ rồi?’
Tae Hyeon giật mình tỉnh giấc, vén chăn ngồi dậy. Dù ngủ lâu như vậy nhưng tình trạng cơ thể không khá hơn là bao. Eo lưng đau nhức mỏi rã rời, vùng mông cũng truyền đến cảm giác đau âm ỉ khó chịu. Hơn nữa, cả ngày chưa ăn gì khiến dạ dày trống rỗng kêu réo, cổ họng khàn đặc vì rên rỉ suốt đêm cũng khô khát vô cùng.
‘Cậu chủ đâu rồi?’
Tae Hyeon nhìn sang bên cạnh giường nhưng chỗ đó đã trống từ lúc nào. Ban ngày còn ôm ấp, quấn quýt, lăn lộn, dính chặt lấy Tae Hyeon, hôn chụt chụt không thôi, xem ra đã dậy trước rồi. Muộn màng thức dậy, Tae Hyeon vội vàng nhặt nhạnh quần áo mặc vào. Từ phòng tắm, anh khoác hờ chiếc áo choàng tắm, thắt đại dây lưng rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mở cửa, mùi hương thơm nức mũi đã lan tỏa khắp căn nhà. Mùi thịt nướng béo ngậy. Tae Hyeon ló đầu ra khỏi hàng rào kính, nhìn xuống tầng một. Kwon Raei đang tất bật đi lại trong phòng ăn, bày biện thức ăn lên bàn. Hắn còn đeo tạp dề đen ngang hông, vừa làm vừa ngân nga hát nho nhỏ. Tạp dề và Kwon Raei ư? Một sự kết hợp không ngờ tới, nhưng lại hợp đến kinh ngạc.
Mà thật ra, Kwon Raei mặc gì cũng hợp cả thôi.
‘Nhìn lại vẫn thấy lớn phổng phao ra ghê……..’
Cậu chủ nhà ta thật giỏi giang. Giỏi nhất trên đời.
Tae Hyeon bỗng dưng trở nên như bậc phụ huynh hễ khoe con là lên giọng, lặng lẽ dõi theo Kwon Raei đang bày biện thức ăn. Không biết hắn đã dậy nấu nướng từ bao giờ mà trên bàn ăn la liệt đủ loại món. Từ xa nhìn xuống, lại thêm Tae Hyeon vốn là kẻ chẳng sành sỏi chuyện ẩm thực nên không rõ món nào ra món nào, nhưng anh vẫn nghĩ mấy món ăn bày biện trên đĩa trông ngon lành ra phết.
Dù Tae Hyeon không nhận ra, nhưng những món Kwon Raei đã chuẩn bị là bò Wellington, súp cà chua basil và carpaccio thịt bò.
Bò Wellington với phần phi lê bò mềm mại được nhồi bên trong lớp vỏ bánh nướng xốp giòn rụm, thêm nấm và hành tây băm nhỏ, prosciutto cuộn mỏng, được nướng chín hoàn hảo ở độ medium rare và cắt miếng vuông vắn đẹp mắt. Súp cà chua basil với vị chua dịu và ngọt ngào vừa phải, hương thơm ngát của basil, là món súp rất hợp để ăn kèm với các món thịt béo ngậy.
Sau cùng, món carpaccio thịt bò là những lát thịt bò sống thái mỏng, rưới nhẹ dầu ô liu và nước cốt chanh, tỏa hương thơm vừa tươi mát vừa béo ngậy. Bên trên còn được rắc thêm phô mai Parmesan và rau arugula, hứa hẹn sẽ mang đến sự cân bằng hương vị vừa sang trọng vừa thanh mát.
‘Nhưng mà cậu ấy bày vẽ một mình thế này làm gì nhỉ?’
Tae Hyeon dõi theo Kwon Raei một hồi rồi muộn màng nảy ra một nghi vấn hiển nhiên.
Trên bàn ăn, nào là rượu vang, trái cây, đến cả pho mát cũng được bày biện đầy đủ. Bữa ăn này trông thịnh soạn chẳng khác nào tiệc cưới. Tae Hyeon trầm ngâm suy nghĩ rồi bắt thang máy xuống tầng một. Vừa nghe thấy tiếng thang máy “ting” dừng lại, Kwon Raei đã mừng rỡ quay phắt lại như chú cún nhỏ thấy chủ về.
“Anh Tae Hyeon!”
Đôi mắt hắn ta lấp lánh như những viên kim cương xanh hạng nhất được chế tác hoàn hảo.
“Đúng lúc quá! Tôi còn định lên gọi anh đấy. Anh đói bụng rồi đúng chứ?”
Kwon Raei kéo tay Tae Hyeon, ấn anh ngồi xuống bàn ăn. Tae Hyeon chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi xềnh xệch đến trước bàn tiệc thịnh soạn.
“Tôi làm một chút món này món kia để kỷ niệm ấy mà.”
Kỷ niệm? Kỷ niệm gì chứ?
Tae Hyeon liếc nhìn Kwon Raei, hắn ta dường như đọc được ánh mắt nghi hoặc của anh, liền mỉm cười đáp lời.
“Đêm tân hôn của chúng ta đó.”
“À……………”
Thì ra là vậy.
“Và cũng là để chúc mừng anh hồi phục nữa. Thời gian qua anh khổ sở vì phải ăn đồ ăn bệnh nhân rồi. Từ hôm nay tôi sẽ tìm hiểu thêm nhiều công thức nấu ăn ngon rồi làm cho anh nha.”
Tae Hyeon lắc đầu nguầy nguậy, rót nước vào cốc thủy tinh uống.
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần phải làm đến thế đâu. Tay tôi cũng cử động được rồi, tôi tự làm qua loa cũng được.”
“Ôi dào, anh Tae Hyeon nấu ăn dở tệ mà.”
“Cũng làm được vài ba món thôi.”
“Chắc là anh ăn gì cũng thấy ngon thôi ấy chứ. Đồ cháy cũng ăn, đồ hỏng cũng ăn, anh Tae Hyeon mà có bị thả vào rừng rậm chắc cũng sống sót được luôn.”
“……Dù vậy thì cậu chủ cũng đâu cần phải tự nhận mình là đầu bếp riêng của tôi làm gì.”
“Tại tôu muốn làm cho anh thôi mà. Với lại cái này nữa.”
Kwon Raei nói thêm, nắm lấy cổ tay Tae Hyeon. Rồi hắn đeo vào tay anh một vật gì đó. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền đến. Tae Hyeon nhìn xuống, Kwon Raei đang đeo cho anh một chiếc vòng tay vàng tây cao cấp. Trọng lượng nặng trịch truyền xuống cổ tay anh.
“Vòng tay đôi đó.”
“Vòng đôi……………”
“Sao hả anh? Anh thích không?”
“Ừm……………. Mấy thứ này tôi không quen lắm.”
“Rồi anh sẽ quen thôi. Nào, đeo vòng tay rồi thì ăn cơm thôi. Anh đói bụng rồi mà.”
Kwon Raei dịu dàng dỗ dành Tae Hyeon ngồi xuống ghế ăn. Sự chu đáo của hắn khi kéo ghế sát đến tận cằm khiến Tae Hyeon ngượng ngùng cười và nói cảm ơn. Kwon Raei nhìn Tae Hyeon đầy mãn nguyện rồi ngồi vào chỗ của mình. Sau đó hắn cầm chai sâm panh lên, thuần thục bật nút chai “bốp” một tiếng. Sâm panh trong suốt được rót đầy vào những chiếc ly cao thon một cách đẹp mắt. Kwon Raei rót từng ly sâm panh rồi đưa cho Tae Hyeon.
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì chứ, với ai?”
“Đương nhiên là với hai chúng ta rồi.”
“……………….”
“Chúc cho sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau, sống hạnh phúc.”
Kwon Raei nâng ly sâm panh lên cao. Trong ly, sâm panh trong vắt sóng sánh. Tae Hyeon im lặng nhìn Kwon Raei một hồi rồi bất đắc dĩ nâng ly lên. Những chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau, vang lên âm thanh trong trẻo. Kwon Raei cười tươi rói rồi đưa ly sâm panh lên miệng. Tae Hyeon cũng làm theo, nhấp một ngụm sâm panh. Vị ngọt ngào và bọt ga tê nhẹ lan tỏa khắp khoang miệng.
“Ngon chứ anh?”
“Không tệ.”
“May quá. Tôi còn lo không hợp khẩu vị của anh Tae Hyeon nữa.”
Kwon Raei dùng dao cắt miếng bít tết trong đĩa, gắp sang đĩa của Tae Hyeon. Miếng bít tết medium rare còn rỉ máu tươi. Tae Hyeon ngơ ngẩn nhìn miếng bít tết. Thành thật mà nói, anh chẳng thấy thèm ăn chút nào. Cả ngày chỉ nằm trên giường nên bụng cũng không đói lắm, lại ngửi mãi mùi dầu mỡ ngấy ngán nên dạ dày có chút khó chịu.
Mặc dù vậy, Tae Hyeon vẫn im lặng dùng nĩa xiên miếng bít tết đưa lên miệng. Anh nhai và nuốt miếng bít tết dai dai. Kwon Raei nhìn Tae-hyeon đầy mãn nguyện, vừa cười vừa nói liến thoắng.
“Món bít tết anh muốn tôi nướng ở độ chín nào? Medium rare được chứ anh?”
“Sao cũng được.”
“Tôi biết ngay mà, anh Tae Hyeon đúng là cool ngầu. Mấy gã đàn ông bình thường hay kén chọn độ chín lắm đó. Tái thì dai, chín quá thì khô, vừa tái vừa chín là vừa nhất, vân vân và mây mây.”
Kwon Raei cởi tạp dề, kéo ghế ngồi xuống cạnh Tae Hyeon. Rồi hắn cầm chai rượu vang đặt trước mặt lên, xoay nhãn chai cho anh xem.
“Đây là loại rượu anh Tae Hyeon thích đó.”
“Giờ anh uống một hai ly chắc cũng không sao chứ hả?”
Kwon Raei khui nút chai. Hương thơm nồng đậm của rượu vang Pinot Noir lan tỏa, kích thích vị giác. Lâu lắm rồi mới thấy rượu, quả thật anh cũng hơi động lòng.
“Sau bữa ăn toii còn chuẩn bị cả rượu brandy nữa. Rượu Rémy Martin đó.”
Ly rượu vang đỏ như máu đang được rót ra bình decanter ngay trước mắt Tae Hyeon. Hương thơm ngào ngạt quyến rũ. Hắn ta chu đáo chuẩn bị đến mức này, anh cũng hơi ngại ngùng không biết nói gì. Dù bây giờ mới thấy hơi lạ, nhưng có lẽ sau mười năm, Kwon Raei đã hiểu rõ đến từng sở thích, gu ăn uống của Tae Hyeon rồi.
“Cậu làm tôi không còn gì để nói nữa rồi. Vậy thì tôi xin phép nhận đúng một ly thôi.”
Tae Hyeon đưa ly rượu ra phía trước. Kwon Raei như đã đoán trước được phản ứng này, tự nhiên rót rượu vang từ bình decanter vào ly của Tae-hyeon.
“Cho tôi một ly nữa.”
Tae Hyeon nhận lấy bình decanter, rót đầy ly cho Kwon Raei. Trong lòng anh dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
Cậu chủ nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành, thành chàng trai hai mươi tuổi, vậy mà giờ đây đã có thể cùng anh cụng ly, uống rượu rồi.
‘Dù rằng chúng ta đã đi quá xa cái giới hạn đó rồi.’
Nhưng dù sao thì chuyện đó vẫn là chuyện đó, còn chuyện này là chuyện này. Cảm giác thật sự rất mới lạ.
Người ta vẫn thường nói cha mẹ nuôi con khôn lớn, mong đến ngày cùng con nâng chén rượu mà, phải không? Không hẳn là Tae Hyeon đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi bất ngờ rơi vào tình huống tương tự, cảm giác thật sự rất kỳ diệu. Kwon Raei trước mắt anh, không còn là cậu chủ nhỏ mười tuổi quen thuộc, thậm chí hắn còn từng nói rằng căm ghét chính con người anh trong quá khứ kia mà.
‘Chẳng lẽ là tại mình kỳ lạ sao?’