Trái Tim Cuồng Nhiệt

Chương 23

“Tôi run quá trời luôn đó. Vừa hồi hộp vừa phấn khích.”

“À, vâng……………….”

“Không biết mình đã làm tốt chưa nữa. Tôi đã mong chờ rất nhiều, tất nhiên là rất tuyệt vời.”

Kwon Raei không biết xấu hổ sao?

Tae Hyeon giờ đang xấu hổ đến mức không mở miệng ra được, còn hắn ta thì có vẻ vẫn còn nhiều tiếc nuối nên cứ níu lấy Tae Hyeon mà thì thầm không ngừng. Giọng nói uể oải cứ như trêu ngươi bên tai, nghe mà ngón chân cứ xoắn cả lên. Cảm giác thật kỳ lạ. Tại uể oải hay sao cũng không biết nữa.

“Tôi muốn được làm tình với Tae Hyeon mỗi ngày như thế này.”

“Lần sau tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn. Không phải như hôm nay.”

“………………Cậu chủ, theo tôi thấy hôm nay đã quá đủ rồi ạ.”

“Không phải đâu. Lỗ sau của Tae Hyeon sưng hết cả lên rồi. Đằng sau đỏ ửng cả lên kìa. Tôi không định làm mạnh đến thế đâu.”

“Mấy chuyện cỏn con đó……………… Chẳng phải tôi đã nói là tôi không sao rồi sao, được rồi đừng nói nữa.”

“Vậy mình đi tắm rồi ra ngoài bôi thuốc nhé. Còn cánh tay phải của anh thì thế nào rồi. Có gắng sức quá không? Tư thế có ổn không?”

Đã xấu hổ muốn chết rồi mà Kwon Raei cứ liên tục hỏi hết câu này đến câu khác.

Cái gì mà thế này, cái gì mà thế kia, Tae Hyeon vừa nghe vừa bỏ ngoài tai nhưng càng lúc càng cảm thấy khó mà chịu đựng được. Hơi nóng lại bốc lên và mặt nóng bừng.

“Có lẽ là lúc tôi đâm từ phía sau đã mạnh quá chăng. Tae Hyeon đã phải chống tay xuống để chịu trọng lượng cơ mà.”

“Dù sao thì cho đến khi anh điều trị phục hồi chức năng xong, có vẻ tư thế truyền thống vẫn là tốt nhất. Hoặc là để anh nằm trên tôi cũng được.”

“Tư thế lật ngược lại thì lần sau sẽ hơi khác một chút……………….”

Aaaa, chết tiệt, phát điên mất thôi.

Càng nghe Kwon Raei nói, mặt Tae Hyeon càng đỏ bừng lên. Hoàn toàn không thể nghe tiếp được nữa. Xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Chỉ muốn có cái lỗ chuột nào mà chui xuống thôi.

Tae Hyeon luôn đường hoàng ở bất cứ đâu, ngay cả khi bị bọn chủ nợ đuổi theo cũng vẫn rất trượng phu. Dù mới mười sáu tuổi đầu nhưng đã có gan một mình tìm đến sòng bạc phóng hỏa, vậy mà chưa bao giờ trong đời anh lại cảm thấy xấu hổ đến thế này. Anh chỉ muốn bịt miệng Kwon Raei lại ngay lập tức.

“………………Cậu chủ.”

Cuối cùng thì Tae Hyeon hết chịu nổi, phải gọi Kwon Raei lại.

“Đừng làm ầm ĩ nữa. Tôi thấy rối tinh hết cả lên rồi.”

‘Tae Hyeon, bình tĩnh nào.’

Tae Hyeon cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Không được để lộ vẻ lúa non ra.’

Dù gì thì mục đích của chuyện này cũng chỉ là để phá tan cái ảo mộng của Kwon Raei thôi. Chuyện Tae Hyeon xấu hổ hay không không còn quan trọng. Anh chỉ cần cứ thản nhiên, xem như không có gì to tát, cho qua chuyện là xong.

“Cái này cái kia, nói chung là cậu làm hết những gì cậu muốn rồi còn gì. Giờ cậu vừa lòng chưa?”

Nghe vậy, Kwon Raei liền nắm lấy bầu ngực Tae hyeon đang ngâm trong bồn tắm rồi cười rạng rỡ. Đầu nhũ hoa bị dày vò cả đêm, nhức nhối sưng đỏ lên.

“Tôi hài lòng chưa à, câu hỏi đáng yêu đấy.”

Nước đầy bồn tắm lay động, mặt nước gợn sóng. Kwon Raei đưa môi xuống cổ Tae Hyeon lốm đốm vết hôn rồi khẽ hôn. Dù thân thể rã rời mệt mỏi nhưng hơi thở ấm nóng chạm vào da thịt khiến Tae Hyeon ngứa ngáy phản ứng.

“Anh Tae Hyeon nghĩ giá trị của mình chỉ có thế thôi sao? Sợ rằng tôi chỉ ‘ăn bánh trả tiền’ rồi vứt bỏ nên mới thế này?”

“Anh nghĩ rằng nếu dễ dãi cho tôi ‘ăn’, tôi sẽ nhanh chóng chán ngấy anh sao?”

Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve, hôn Tae Hyeon. Không bỏ sót một góc nào, hắn ta chạm vào mọi nơi. Không phải tắm rửa, mà như thể tận hưởng dư âm triền miên, bàn tay trắng muốt to lớn chậm rãi di chuyển từ nách, eo, bụng dưới xuống cả giữa hai chân. Đôi môi đang hôn lên cổ thì trượt lên cằm rồi đóng dấu lên má.

Mỗi khi hắn ta cử động, nước lại dềnh lên, nước nóng tràn ra khỏi bồn tắm. Thân thể quấn quýt dưới mặt nước phản chiếu ánh sáng khúc xạ, tạo nên bầu không khí thần bí. Thân hình trắng nõn của Kwon Raei và hình xăm dày đặc trên cánh tay trông như tác phẩm điêu khắc được gọt giũa tỉ mỉ, còn thân thể đầy sẹo với làn da ngăm đen của Tae Hyeon thì lại như đồ công nghiệp thô kệch.

“Từ đầu tôi đã biết ý đồ của anh rồi. Tôi nhận ra nhưng vẫn để anh hiểu lầm đấy thôi.”

Hắn ta khẽ vuốt tóc Tae Hyeon. Mái tóc đen ướt đẫm nước nóng trượt qua những ngón tay trắng nõn. Ban đầu Tae Hyeon cứ tưởng hắn ta chỉ gội đầu cho mình, nhưng không phải. Kwon Raei muốn vuốt ve không chỉ cơ thể mà còn cả mái tóc và da đầu của Tae Hyeon nữa.

“Dù sao thì tôi có tỏ tình bao nhiêu lần đi nữa thì anh cũng chẳng chịu tiếp thu tử tế. Anh toàn coi tình cảm của tôi như trò trẻ con. Vậy thì giờ tôi chỉ còn cách thể hiện bằng hành động thôi vậy.”

Kwon Raei hé đôi môi đỏ mọng, thở dài một hơi thật dài. Đến lúc này Tae Hyeon mới bắt đầu cảm thấy bất an, chẳng lẽ mình đã sai con đường rồi sao? Những suy nghĩ, những phán đoán mà anh đã trăn trở bấy lâu khi nhìn Kwon Raei, có lẽ đã quá dễ dãi rồi chăng.

Liệu tình cảm của Kwon Raei có thật sự chỉ là thứ tình yêu nhất thời chóng tàn? Hay chỉ là cơn hờn dỗi của đứa trẻ không có được thứ mình muốn, một phút lầm tưởng?

“Vậy thì anh Tae Hyeon cũng phải tự mình cảm nhận bằng cơ thể đi. Để xem sau này chúng ta phải làm tình đến mức nào thì mới đến cái ngày Kwon Raei này thỏa mãn với Won Tae Hyeon. Rốt cuộc là có thể chán được hay không.”

“Cậu chủ Raei……………….”

“Chắc là phải mất cả đời đấy nhỉ.”

“Tôi thì vốn đã xác định sẽ mất cả đời rồi, chỉ có anh Tae Hyeon là ngây thơ lảng tránh thôi.”

Hắn ta cười khẽ, túm lấy gáy Tae Hyeon kéo lại gần. Hai cánh môi tự nhiên chồng lên nhau, khẽ ấn xuống thật mềm mại. Hắn ta luồn cả lưỡi vào khoang miệng Tae Hyeon, tham lam khám phá, mân mê từng ngóc ngách. Rõ ràng là cuộc hoan ái cuồng nhiệt vừa mới kết thúc, nhưng Kwon Raei vẫn hừng hực lửa dục như thể chuyện vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi.

Đôi đồng tử xanh xám sắc lẻm chăm chăm nhìn Tae Hyeon như hố đen vũ trụ. Đôi mắt ấy như hút mọi thứ xung quanh vào, nuốt chửng cả Tae Hyeon.
Cứ như thể, trọng lực trong không gian này, lấy Kwon Raei làm trung tâm, bỗng dưng mạnh gấp đôi. Cùng với đó, Tae Hyeon cảm nhận được sát khí như thể cổ họng mình đã bị nanh vuốt của mãnh thú chĩa vào. Cảm giác như có lưỡi dao kề ngay trước mắt. Tae Hyeon bất giác đã bị dồn đến chân tường. Chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là có lẽ sẽ rơi xuống vực thẳm, lọt vào cái miệng rộng hoác của Kwon Raei mất.

Nhưng, nhưng mà, vẫn chưa phải lúc.

Vẫn chưa…………….

“Không phải. Chỉ là nhất thời thôi.”

Tae Hyeon gạt phăng đôi môi của Kwon Raei đang nói về cả một đời người, dùng mu bàn tay lau mạnh dấu vết còn vương lại.

“Con người vốn yếu đuối, cảm xúc lại càng chóng tàn hơn. Dù bây giờ cậu chủ có nói chắc như đinh đóng cột đến thế nào, thì chẳng mấy chốc suy nghĩ của ngài cũng sẽ thay đổi thôi.”

Tae Hyeon cố gắng nghiến răng nghiến lợi, nắn nót từng chữ một đáp trả, dù cho phát âm có phần líu lưỡi, đầu óc choáng váng, mệt mỏi rã rời cũng chẳng hề để tâm. Dù xấu hổ, nhục nhã cũng chẳng sao cả. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi mà.

“Thế giới này rộng lớn lắm. Cậu chủ bây giờ chỉ là Kwon Raei bé nhỏ nơi đáy giếng mà thôi. Còn tôi, là ngọn gió thoảng qua trên đầu giếng.”

“Haha, ví von hay đấy. Anh Tae Hyeon là ngọn gió á? Không phải bão tố đấy chứ?”

Kwon Raei bị Tae Hyeon đẩy ra mà chẳng mảy may bận tâm, chỉ khẽ mỉm cười uể oải. Hắn ta lại vòng tay ôm chặt lấy eo Tae Hyeon, dính chặt lấy anh, vuốt ve làn da Tae Hyeon trong làn nước. Hắn ta mân mê thưởng thức Tae Hyeon, vừa vuốt ve những vết thương lấm tấm trên mạng sườn, những vết lõm sâu, vừa lần theo vết sẹo dài vắt ngang ngực anh.

“Đúng vậy đó. Anh Tae Hyeon mất trí nhớ chẳng khác nào con hổ tưởng mình là cún con vậy.”

“Cái kiểu ví von quái quỷ gì vậy……………….”

“Ý tốt đó. Thi thoảng tôi còn thấy hơi ngớ người ra ấy chứ? Tại anh Tae Hyeon giờ mềm oặt à.”

“Mềm………………….”

“Toii thích chứ sao không. Tae Hyeon hyung vừa đáng yêu vừa mềm oặt như thế này tôi cũng thích tuốt.”

Mấy chỗ hắn ta chạm vào cứ nhồn nhột hết cả lên. Vết sẹo cũ thì chẳng đau đớn gì sất, nhưng cái cảm giác được vuốt ve kiểu này cứ vừa lạ vừa kỳ cục. Chắc chắn là do trước giờ có ai đời lại vuốt ve cơ thể Tae Hyeon kiểu này bao giờ.

“Dù sao thì tôi cũng đã bảo là tôi sẽ cho anh thấy bằng hành động rồi cơ mà. Nhất thời hay cả đời thì cứ chờ xem rồi khắc biết.”

Tình hình đúng là nan giải thật sự. Nóng ran cả người, ngột ngạt muốn chết, Kwon Raei thì vẫn cứ lì lợm.

“Giờ thì chúng ta, từ nay ngày nào cũng phải làm tình nha. Sáng sớm vừa mở mắt ra là đè nhau ra làm luôn, ăn xong lại làm tiếp, cứ như chó với mèo ấy, ngày đêm cứ dính lấy nhau quấn quít vui vẻ.”

“Hả cái gì cơ? Cậu nói năng điên rồ gì thế. Sao tự dưng lại lái sang cái chuyện đó rồi?”

“Đừng lo lắng gì hết. Tôi sẽ biết kiềm chế mà, làm vừa vừa phải phải thôi, không có làm Tae Hyeon hyung sợ đâu.”

Hắn ta vẫn cứ một mực như thế, đúng là phát điên thật sự rồi.

Hắn ta đúng là phát điên thật sự rồi, mà còn điên nặng hơn cả những gì Tae Hyeon tưởng tượng ban đầu. Tae Hyeon hốt hoảng hít sâu một hơi. Chợt thấy đúng là mình tự đào mồ chôn mình rồi còn gì.

“Tôi đã nhẫn nhịn và chờ đợi anh Tae Hyeon suốt thời gian dài đằng đẵng vừa qua rồi. Thêm chút xíu nữa tôi cũng nhịn được tất.”

Hôm nay Kwon Raei đã bảo là có tiêm thuốc an thần rồi mà sao vẫn còn ra cái dạng này, không biết nếu không tiêm thì còn kinh khủng tới cỡ nào nữa. Rốt cuộc thì cái thứ dục vọng trong người hắn ta nó không có đáy sao? Có khi không đến mức kéo dài cả đời thật, nhưng chắc chắn cũng không phải thứ tình cảm sớm nở tối tàn mà có thể ví von như cơn gió thoảng qua được.

‘Vậy thì, mẹ kiếp, còn phải chịu đựng bao nhiêu lần nữa đây………………?’

Cứ cái kiểu này mãi ư………………?

Đầu óc choáng váng hết cả lên. Muốn banh xác luôn cho rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận