"Trắc phi" của Thái tử
8
Hoàng hậu cảm thấy chúng ta tuổi xấp xỉ, có đề tài trò chuyện, liền để cho ta và Công chúa Khánh Dương chơi với nàng nhiều hơn.
Chúng ta tản bộ trong ngự hoa viên, không nói gì với nhau.
Bầu không khí đang ngại ngùng, gương mặt trắng nõn của Lâm Nhược Khanh trong nháy mắt nhiễm ửng hồng, nàng chân thành tiến lên, hơi quỳ gối, giọng mát mẻ êm tai: “Tham kiến Thái tử biểu ca.”
Giờ phút này Thái tử lại khôi phục vẻ thản nhiên, đưa tay đỡ nàng: “Miễn lễ.”
Sau đó khi Thái tử nhìn về phía ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, hỏi: “Thân thể có khỏe không?”
Ta không dám nhìn thẳng hắn, ngập ngừng mở miệng: “Tốt hơn không nhiều lắm.”
Thái tử cũng không hỏi ta bị bệnh gì, bởi vì Lâm Nhược Khanh đã sớm khẩn trương ngắt lời chúng ta: “Biểu ca, chúng ta đã lâu không gặp, cùng muội tâm sự đi.”
Sau đó liền cố ý vô tình dẫn Thái tử đi chỗ khác.
Ta nhìn bóng lưng hai người bọn họ, lại cúi đầu đá tuyết bên chân. Tuyết vừa rơi tối qua. Bây giờ đã là mùa đông.
20
Công chúa Khánh Dương chậm rãi tới gần ta, nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai ta: “Ngươi không chủ động một chút, cẩn thận Hoàng huynh ta thích người khác.”
Ta vô thức phản bác: “Ta không có.”
Công chúa Khánh Dương lại khoát tay, tỏ vẻ không muốn nghe ta mạnh miệng.
Liên tiếp vài ngày, Lâm Nhược Khanh đều dính lấy Thái tử. Ngực ta thắt lại vì chán nản và thật khó để trút giận.
Chống cằm nhìn cây hồng cách đó không xa chỉ còn lại trái cây đỏ rực, ác niệm trong lòng chợt nảy sinh. Trở lại về lấy ná cao su, ngắm chạc cây phía trên, bảo Tiểu Hạnh xuống dưới tàng cây đón lấy.
Vốn sử dụng thuần thục ná cao su từ lâu nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc cách đó không xa truyền đến, tay ta run lên, viên đá bay lệch hướng, bay thẳng về phía người phía sau thân cây kia.
“Thái tử!”
“Mau truyền thái y.”
Hồi lâu, người của Đông cung đi hết. Ta run rẩy khẩn cầu Hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu không tốt lắm, nhưng cũng không trách tội ta, chỉ nói: “Người ngươi nên xin lỗi không phải là ta.”
Ta nhìn trán Thái tử vừa băng bó xong, lại một lần nữa xin lỗi hắn. Nào biết, Thái tử điện hạ khiêm tốn rộng lượng trong mắt người ngoài lúc này trở nên keo kiệt: “Xin lỗi có tác dụng thì ta còn cần thái y làm gì.”
Nói xong lại rít một tiếng, tiếng rít này làm tim ta run rẩy không thôi.
Thái y đang thu dọn hòm thuốc, chuyện vốn không phải do hắn quản, trước khi đi hắn nhất định lắm miệng: “Thái tử bị thương bên cạnh lúc nào cũng phải có người, cần phải thường xuyên trông coi thay thuốc.”
Ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía hạ nhân đang đợi xung quanh. Chạm đến ánh mắt của ta, bọn họ thi nhau quay lưng đi.
Thái tử ôm đầu, đau đớn không thôi. Ta cúi đầu, thỏa hiệp nói: “Để ta.”