"Trắc phi" của Thái tử

11 (END)

Tiêu Cẩm Hà tiến lại gần ta một bước, ta liền lui về phía sau một bước, cứ lặp đi lặp lại như thế ba lần, giọng điệu của hắn thấp xuống hỏi ta: “Chi Chi đây là đang trách ta sao?”

 

Ta lắc đầu, nghĩ đến vừa rồi khi xông vào tẩm điện, không cẩn thận thoáng nhìn thấy trên người hắn quấn đầy băng vải, lại thấy bộ dáng đáng thương của hắn lúc này.

 

Tuy rằng hơn phân nửa là giả bộ. Ta vẫn chủ động tới gần một bước, chính nhờ một bước này, Tiêu Cẩm Hà lập tức nắm lấy cơ hội, kéo ta vào vòng tay của hắn. Ta nghe thấy hắn thở dài: “Cuối cùng cũng ôm được.”

 

Ta vùi mặt vào trong lòng hắn, nghe hắn nói đoạn đường này nguy hiểm.

 

“Cho nên ngài thiếu chút nữa c.h.ế.t ở trong tay đám người của Thừa tướng sao?”

 

“À, gần như là vậy.”

 

Hai tay ta nâng mặt hắn, dùng sức đè ép biến hình, nói: “Không phải như vậy.”

 

Tiêu Cẩm Hà mặc cho ta làm loạn trên mặt hắn: “Nhưng mà Chi Chi, chỗ này của ta có thánh chỉ liên quan đến nàng, nàng xem có muốn nhận hay không?”

 

28

 

Cho dù phụ thân ta không muốn, thánh chỉ phong ta làm Thái tử phi vẫn vào trong phủ.

 

Sau khi phụ mẫu dẫn ta quỳ xuống đất tiếp thánh chỉ, mẫu thân ta lại ôm ta khóc một trận.

 

Mẫu thân ta cái gì cũng tốt, chỉ là nước mắt hơi nhiều. Phụ thân ta giải thích, nói đó là thể chất nước mắt không khống chế được, cảm xúc vừa lên liền dễ dàng rơi lệ, chính mẫu thân cũng khống chế không được.

 

Nghe không hiểu, nhưng ta cũng coi như tin.

 

29

 

Ngày thành hôn, ta cảm giác mình vừa mới ngủ, đã bị Tiểu Hạnh bắt dậy rửa mặt, chải đầu, trang điểm.

 

Đội mũ phượng nặng trịch lên đầu, ta vốn không tỉnh táo, muốn lệch cổ. Tiểu Hạnh vừa đỡ cổ ta, vừa chỉ huy những người khác mặc quần áo cho ta.

 

Sau khi bái biệt song thân, trong khoảnh khắc ra cửa ta liền nhìn thấy phụ thân ta lệ rơi tại chỗ, vóc dáng lưng hùm vai gấu ghé vào vai mẫu thân ta khóc đến rung cả người. Ngược lại, mẫu thân ta không ngừng vỗ lưng phụ thân an ủi.

 

“Thái tử phi, đã đến giờ lên kiệu hoa rồi.”

 

Ta đè khăn voan xuống, được người ta dắt đi ra ngoài.

 

Trước khi lên kiệu, một bàn tay vươn tới, ta đặt lên, ngồi vào kiệu cưới, theo kèn vào Đông cung.

 

30

 

Ngọn nến trên tường lay động, thắp sáng cả sảnh đường, khăn voan bị người ta nhấc lên. Giương mắt nhìn lại, người trước mắt, mặt mày như mực, môi đỏ như châu, đẹp đến nghẹt thở.

 

Hắn nhìn ta, cực kỳ chuyên chú, không khỏi mở miệng cảm thán: “Chi Chi, thật đẹp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận