"Trắc phi" của Thái tử
5
Khoảng cách hai bước, lúc này Thái tử cũng khép sách lại, giơ sách về phía ta ra hiệu, khóe môi gợi lên một độ cong khiến người ta nổi giận.
Khiêu khích, đây chính là khiêu khích.
Trong cơn giận dữ, ta muốn nhào tới lần nữa, đột nhiên hoa mắt, chân lảo đảo muốn ngã xuống đất. Theo bản năng, ta muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định bản thân, nhưng người gần mình nhất chỉ có Thái tử.
Sự cố bất ngờ, lúc Thái tử còn chưa kịp phản ứng, tay của ta đã sờ đến quần của hắn, lúc này không chút do dự túm lấy.
Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới, Thái tử bình thường ngồi vững như núi giờ phút này lại dễ dàng bị ta kéo theo, theo động tác của ta cùng nhau ngã sấp xuống, hơn nữa còn lót ở dưới thân ta.
Hai chúng ta quấn lấy nhau trong tư thế vặn vẹo và không thể gặp người khác.
12
May mắn là, lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ để ta đi theo Thái tử học tập có cho người giám sát, nhưng cung nhân bên cạnh quá nhiều, sẽ quấy rầy ta học tập, Thái tử không thích nên cho bọn họ lui xuống, không triệu không được tự tiện vào. Cho nên giờ phút này, cho dù động tĩnh hai chúng ta ngã xuống lớn hơn nữa, cũng không ai dám tiến vào. Nếu không, điều này sẽ rất mất mặt.
Lúc ta ngã xuống, đầu gối đập xuống sàn nhà, đau đến tê dại, muốn đứng dậy cũng không làm được. Thái tử đệm ở dưới người ta, khó chịu hơn so với ta.
Ta muốn nhanh chóng tìm cuốn sách đó và chuồn đi. Ta còn đang lục lọi, giọng nói chế nhạo của Thái tử vang lên trên đầu: “Cố tiểu thư đây là muốn thực hành những kiến thức đã học được trong sách sao?”
“Thực hành kiến thức gì? Ta không biết.” Ta nói chiếu lệ, tay chân cử động không ngừng.
Không biết lúc sờ tới chỗ nào, Thái tử rên một tiếng, thanh âm cực kỳ ẩn nhẫn lại nghiến răng nghiến lợi: “Cố Vân Chi, sớm muộn gì ta cũng bị phế trong tay nàng, đến lúc đó mặc kệ nàng có nguyện ý hay không đều phải chịu trách nhiệm với ta.”
Ta vừa định bảo hắn đừng nói lung tung thì cảm nhận được vật gì đó trong tay ta đang sờ đã biến hóa. Nó đang phồng lên!
...
Cái tay này không thể dùng nữa. Nó thối rồi phải không? Rửa tay rồi còn có thể dùng không? Ta chỉ có hai cái tay.
Ta không để ý đau đớn trên người, giãy dụa đứng dậy, ngay cả sách cũng không cần, khom người chạy ra ngoài.
Trở về chỗ ở của ta, đối diện liền đụng phải Tiểu Hạnh.
“Sao hôm nay cô nương về sớm vậy?”