"Trắc phi" của Thái tử
7
Nói xong, nhấc chân đi về phía trước hai bước, hắn lại ngừng lại, hơi nghiêng đầu liếc qua đám người phía sau một cái, ánh mắt hơi híp lại, không biết nhìn thấy cái gì, lộ ra nụ cười không quá phù hợp với hắn khiến nhóm củ cải nhỏ sợ tới mức đầu đồng loạt lui về phía sau một bước.
Sau đó trong ánh mắt mọi người, hắn cầm tú cầu đi về phía ngự thư phòng. Tứ hoàng tử thấy không thể lấy lại tú cầu, liền xin lỗi ta. Ta khoát tay ý bảo không sao. Dù sao cũng là giả.
16
Ta cảm thấy là giả, nhưng phần lớn người cảm thấy là thật.
Ngày hôm sau ta tỉnh dậy, trong cung khắp nơi đều truyền lời đồn “Ta vì Tứ hoàng tử mà từ bỏ Thái tử”.
Thời điểm nghe được chuyện này, ta nghẹn nước ở trong cổ họng thiếu chút nữa phun ra. Ta cảm thấy thái quá: “Lời đồn này là ai truyền, ai mà tin.”
Công chúa Khánh Dương nuốt bánh ngọt trong miệng xuống: “Cái này còn cần truyền sao? Ngày hôm qua hoàng huynh cầm tú cầu đi ngự thư phòng, rồi lại đi Khôn Ninh cung một chuyến, dọc theo đường đi rất chói mắt, nhưng không ai dám hỏi, mọi người đều tò mò, sau khi nghe ngóng, không phải đều biết sao.”
Ta không biết nói gì cho đúng. Khánh Dương thấy thần sắc ta không đúng, thần thần bí bí hỏi ta: “Ngươi sẽ không thật sự thích Tứ hoàng huynh của ta chứ?”
Ta ngắt lời nàng: “Nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy người ngươi thích là Hoàng huynh của ta sao?”
“Công chúa cũng nghĩ nhiều rồi.”
...
Công chúa Khánh Dương vỗ vỗ miếng bánh trên tay, đứng dậy rời đi: “Được rồi, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa.”
Vừa ra khỏi cửa, Công chúa Khánh Dương đã được cô cô Xuân Lan bên cạnh Hoàng hậu đón đi.
17
Ta cho rằng chuyện này không tới vài ngày là có thể kết thúc, kết quả không chỉ không kết thúc, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Thái tử làm cái gì bọn họ đều đổ lên người ta. Thái tử mất ngủ, nói là nhớ ta. Thái tử sinh bệnh, nói là nhớ ta. Thái tử ăn không ngon, cũng nói là nhớ ta.
Cho dù ta cởi mở với phong tục dân gian, nam nữ gặp gỡ tự do kết hôn. Nhưng như vậy có phải là có chút tự do quá mức hay không. Ngay cả phụ mẫu ta ở biên cương xa xôi đánh giặc cũng bớt chút thời gian viết thư gửi về hỏi ta và Thái tử đã xảy ra chuyện gì. Ta ném thư đi, chạy tới Đông cung để Thái tử làm sáng tỏ.
Thái tử nhàn nhã thưởng thức trà: “Bọn họ sẽ không tin đâu.”
Ta phản bác: “Ngài là Thái tử, cưỡng ép bọn họ câm miệng không phải rất dễ dàng sao?”