"Trắc phi" của Thái tử
4
Công chúa Khánh Dương vội vàng nhặt lại quyển sách ta ném, thần thần bí bí mở ra một trang cho ta xem.
“Đây chính là thoại bản mới nhất trong kinh thành, ta chỉ ngụy trang cho nó, tránh bị người ta phát hiện.”
Ta chỉ nhìn thoáng qua, chợt cảm thấy như nhặt được chí bảo.
Sau đó xem suốt đêm.
10
Ngày hôm sau, ta mang đôi mắt hạch đào đi học.
Thái tử cầm sách, mới vừa nói đến “Cầu mùa bội thu, lấy pháp thừa trung hành hạ thực...”, liền thấy ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn rơi lệ.
Thái tử cười khẽ một tiếng, đóng sách lại nói: “Không biết ta nói điểm nào làm Cố tiểu thư xúc động mà khiến Cố tiểu thư cảm động đến mức này?”
Nghe vậy ta dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy lúc này mắt ta đau nhói như kim đâm, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, ta giải thích: “Thái tử điện hạ, mắt ta đau, cho nên mới rơi lệ.”
Tay ta xoa mắt lại càng thêm khó chịu, ta miễn cưỡng mở to mắt nhưng tầm nhìn cũng mờ đi.
Ta đang lau mắt, thì một mùi hương xông vào mũi, ngay sau đó bàn tay đang dụi mắt bị người ta nắm chặt, không cho ta chạm vào nữa. Giọng Thái tử vang lên: “Mở mắt ra cho ta xem.”
Ta quay đầu, một giọt nước mắt xẹt qua khóe mắt, khó chịu mở miệng: “Không cần, mắt đau, không mở ra được.”
Ta xoay xoay cổ tay, muốn tránh ra, Thái tử căn bản không cho ta cơ hội, còn tăng thêm sức lực. Hắn gọi hạ nhân tới dặn dò: “Đi mời thái y lại đây.”
Hạ nhân đáp: “Vâng.”
Sau đó bàn tay kia cứng rắn đẩy mí mắt ta ra.
Trong lúc tầm mắt m.ô.n.g lung, ta nhìn thấy mặt mày thanh tuấn của Thái tử xuất hiện ở trước mắt ta, nhưng mà lúc này khuôn mặt đó nhìn thấy ánh mắt của ta thì nhăn lại.
“Ngày hôm qua làm cái gì?”
Động tác vặn cổ tay của ta dừng lại, nghĩ tới tối hôm qua còn chưa xem hết thoại bản, nam nữ chính trong sách cũng ở gần như vậy, liền... Sắc mặt ta đỏ lên, còn chưa kịp nghĩ lý do, đã nghe hạ nhân bẩm báo: “Thái tử điện hạ, thái y đến rồi.”
Thái y tiến hành kiểm tra mắt ta, cho ra kết luận: “Chứng đỏ mắt này là do nghỉ ngơi không đủ, hạ quan kê thuốc đắp cho Cố tiểu thư là được.”
“Nhưng mà, Thái tử điện hạ, có mấy lời, hạ quan vẫn phải nói vài câu, Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, không nên thức đêm nhiều, học tập cần chú ý tuần tự...”
“Cố tiểu thư đừng cởi áo bào của hạ quan.”
“Thái tử, ngài có ngăn cản hạ quan thế nào cũng phải nói, tục ngữ nói rất đúng, ăn một hơi không thành một người mập mạp, ngài không thể yêu cầu Cố tiểu thư quá cao, nàng ấy không phải ngài, nếu lại để Cố tiểu thư thức đêm như vậy, ánh mắt sớm muộn sẽ hỏng mất...”