Trà Sữa Nguyên Vị Ít Ngọt

Chương 6

Vẫn, vẫn, vẫn, vẫn, vẫn còn muốn gặp cô?

Tim Tiên Bối bỗng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, rung động đến màng nhĩ.

Đầu óc Tiên Bối trở nên ngơ ngác, cô liên tục chớp mắt, lặp đi lặp lại ba tin nhắn ngắn này nhiều lần.

Sau khi tốt nghiệp, cô đã rút mình ở trong phòng lâu suốt một thời gian dài, chưa từng có ai chủ động nghĩ đến nói muốn gặp cô.

Bởi vì giao tiếp với cô quá khó khăn, nửa ngày cũng không gõ ra được một chữ, mở miệng nói thì cứ thì thầm như muỗi kêu.

Như Viên Viên nói, mỗi lần đến ký hợp đồng theo yêu cầu công việc chẳng khác gì độ kiếp cả.

*Độ kiếp là quá trình người tu luyện phải trải qua những thử thách để tiến lên một cấp độ cao hơn trong tu luyện.

Vì thế…

Thật khó khăn…

Cô phải nhắn lại cho anh như thế nào đây?

Anh nói thật xin lỗi, cô phải nói không sao nhỉ?

Anh nói muốn gặp cô, cô phải nói tôi cũng vậy đúng không?

Đồng ý có phải có ý nghĩa là từ này về sau mỗi ngày anh đều sẽ đến?

Nếu, nếu anh không phản đối cách trò chuyện bằng chữ viết, cô cũng có thể…

Nói chuyện với anh một cách tử tế…

Nhưng cuối tháng phải trả phòng thuê rồi…

Cũng không biết sẽ chuyển đi nơi nào ở, có còn được uống trà sữa của Như Ý không…

Bỗng có một ngày, cô không đặt hàng nữa, biến mất không dấu vết.

Hay là chuyển nhà thật…

Lần đầu tiên người ta tới tìm mình, cũng là vì nửa tháng rồi mình không đặt hàng…

Nếu anh lại tới đây, chẳng phải sẽ thất vọng vì bị cho leo cây, và còn sẽ cảm thấy… đã bị… lừa?

Hơn nữa nếu mình không uống trà sữa nhà họ nữa…

Cũng sẽ không quan trọng lắm với họ đi…

Đối với anh, sự tồn tại của cô có quan trọng không?

Hình như không có.

Tiên Bối suy nghĩ rất nhiều, tâm trí rối bời, cảm giác lo lắng không yên.

Chẳng biết nên nhắn lại như thế nào.

Tại sao lại có nhiều tình huống không thể nào đoán trước như vậy chứ?

Lo quá…

Nếu không… cắt đứt luôn khả năng phát triển tiếp đi.

Nghĩ vậy, Tiên Bối nắm chặt điện thoại, thoát khung nhắn tin với Trần Chước ra, tìm khung chat với Viên Viên.

Gõ: Ngày mai đừng…

Xóa sạch.

“Mai tớ không uống trà sữa, cậu đừng đặt giúp tớ…”

Tiên Bối cụp đầu xuống, không tài nào gửi đi được.

Như thế cứ như đang trốn tránh vấn đề, lấy người khác làm bia đỡ đạn.

Mệt quá.

Tiên Bối tắt khung chat với biên tập đi, về khung nhắn tin.

Cô cảm thấy mình nhất định phải nói tình huống thật cho người ta.

“Chắc là, tôi”

Ngón tay trắng đến độ gần như trong suốt ngừng một chút:

“sẽ không đặt trà sữa khá lâu, vì một vài nguyên nhân.”

Nhắm vội mắt, lấy tay che đi nửa mặt, không dám nhìn, nhấn nút gửi.

Gửi rồi!

Gửi đi rồi, trời ạ!!!

Tiên Bối nhanh chóng đạp góc bàn, đẩy ghế xoay, còn mình thì tháo chạy nhanh như chớp, ra xa khỏi bàn học tám trượng*.

*8 trượng ~ 27.6m

Vì để rời xa điện thoại trên bàn…

Nhưng, chớp mắt một cái, Tiên Bối đã thấy màn hình lóe lên lên.

Cô hơi kinh ngạc, anh nhắn lại rất nhanh.

Chần chừ, chân sau lại đạp nhẹ một cái.

Tiên Bối ngồi trên ghế, di từng chút từng chút một về vị trí cũ.

Nâng điện thoại lên, khi cô cho rằng người đàn ông sẽ hỏi nguyên nhân cụ thể thì —

Anh chỉ gửi tới một câu:

“Ngày mai vẫn đặt chứ?”

Tiên Bối ngẩn người, đáp: “Đặt.”

Viên Viên nói đã đặt một tuần cho cô.

“Vậy mai gặp, đi nghỉ sớm đi.”

Tiên Bối đỡ đầu, vẫn hơi choáng với phản ứng ngoài ý muốn của anh, chậm chạp gõ một chữ “Được…” đáp lại.

Vừa đánh chữ, cô vừa cẩn thận lên tiếng thật nhỏ trong lòng.

Trần Chước hỏi như thế không phải không có nguyên do.

So với chất vấn “Vì sao không đặt” một cách đơn giản, trực tiếp, hùng hổ dọa người, cách thăm dò quanh co này càng dễ moi ra đáp án mà anh muốn hơn.

Sau khi tỏ rõ ý muốn gặp vào ngày mai, cô gái nhỏ vẫn cho phép anh đi đưa trà sữa.

Như vậy, hẳn trong những nỗi niềm khó nói vì sao không thể đặt hàng trường kỳ nữa, không có anh.

Thế nên, Trần Chước yên tâm.

Người đàn ông sấy khô tóc, lót gối, dựa vào đầu giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận