Trà Sữa Nguyên Vị Ít Ngọt

Chương 2

Sau nửa tiếng, Tiên Bối lề mề về đến nhà.

Cô co rúc vào góc cầu thang, nghe ngóng hồi lâu để xác nhận không có ai trong vòng năm mét rồi mới lấy chìa ra, mở cửa và bước vào nhà.

Đóng cửa lại, Tiên Bối thở phào nhẹ nhõm như vừa lấy lại được nửa cái mạng.

Phòng tối om, rèm dày nặng che hết ánh sáng, như nơi ẩn náu của một con ma cà rồng không thể sống dưới ánh mặt trời.

Tiên Bối không bật đèn, hai mắt cô thích ứng rất nhanh với bóng tối.

Cô đứng trước bàn, lấy mấy tờ danh sách mua sắm từ trong túi quần ra, mở chúng và để lên bàn. Cô vừa bày đồ từ trong túi, vừa nhỏ giọng đọc từng món để so sánh và đối chiếu.

… A! Tiên Bối vỗ đầu, lại quên mua kem đánh răng…

Lần thứ hai rồi…

Tiên Bối lê dép, chậm chạp đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đứng trước bồn rửa mặt, Tiên Bối lấy tuýp kem đánh răng trong cốc ra, mở nắp, nặn bóp mãi, nhưng vẫn không có tý kem nào ló lên.

Cố dùng hết sức, mặt đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không thấy ra được tẹo kem nào.

Cô dứt khoát bóp chút kem còn lại xuống phần đuôi tuýp, dùng kéo cắt cái "xoẹt" ngay giữa, cho bàn chải vào quét một vòng, lại giơ lên xem.

Lượng kem còn lại, chưa chắc đã đủ đánh một lần…

Xem ra hôm nay lại phải đi siêu thị chuyến nữa…

Nắng bên ngoài rất gắt, vẫn nên tối mới ra ngoài thôi…

Nghĩ như vậy, Tiên Bối về phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn máy tính, vừa chạm vào bút cảm ứng để bắt đầu vẽ thì nhận được tin nhắn.

Cô mở máy, Tiên Bối thấy tin nhắn là từ biên tập Viên Viên của nhà xuất bản Nguyên Quang.

Viên Viên: Hôm nay chủ biên nói chuyện với tớ về "Kỳ Tà".

Viên Viên: Cậu xem comment chưa? Tháng này tất cả độc giả đều mắng cậu đấy.

Viên Viên: Có chuyện gì xảy ra với tình tiết của cậu vậy?

Viên Viên: Gần đây cậu sao thế?

Tiên Bối gõ: Tớ…

Xóa.

Tiên Bối: … Thật xin lỗi.

Viên Viên: Vấn đề không phải là xin lỗi hay không, sao bản thảo hôm nay cậu gửi cho tớ lại vẽ Chu Viễn Sơn chết?

Tiên Bối: Sắp kết thúc rồi…

Viên Viên: Nhanh vậy á.

Bạn cần đăng nhập để bình luận