Trà Sữa Nguyên Vị Ít Ngọt
Chương 10
Đương nhiên Tiên Bối không ngủ.
Tình huống như vầy… sao cô ngủ được…
Chỉ đành cúi đầu, mất tự nhiên đùa móc khóa mèo Choo Choo trên balo.
Trần Chước cũng không nói gì mà lái xe.
Lúc gặp đèn đỏ, anh quay đầu, liếc nhìn Tiên Bối. Cô gái nhỏ không nghe lời gì cả, không nghỉ mà cứ suy nghĩ gì đó.
Trên đôi cơ quả táo* đầy đặn, mi mắt cô hơi rũ xuống.
(*) cơ quả táo: là tổ cơ mặt hình tam giác ngược nằm dưới mắt khoảng 2cm, còn gọi là “cơ cười”. Cơ quả táo đầy đặn sẽ khiến đôi má có đường cong hình quả táo, dù không cười cũng có cảm giác như đang cười. Và nếu mỉm cười, thì càng ngọt ngào hơn.
Lông mi của cô không dày lắm, nhưng lại khá dài, khiến người ta nghĩ đến một loài cây… Cây xấu hổ với phiến lá xanh non hơi cuộn lại.
Cũng không biết cô mấy tuổi.
Không phải… còn đang vị thành niên đấy chứ? (phụt, ha ha!)
Ngón tay gõ hai cái trên tay lái, Trần Chước hỏi, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngón tay mân mê móc khóa hình mèo của Tiên Bối ngừng lại.
Yên tĩnh vài giây, cô bé thò tay trái ra, một dấu chữ V, ý là “hai”.
Sau đó, lại thêm một ngón áp út dựng thẳng lên, cùng với hai ngón trước thành “ba”.
“Hai mươi ba à?” Trần Chước hỏi.
Tiên Bối gật đầu.
“Vừa tốt nghiệp đại học ư?”
Gật tiếp.
“Họa sĩ full-time à?”
(*) full-time: trong bản gốc là họa sĩ toàn chức/full-time job, tức là chị ấy chỉ có một nghề nghiệp duy nhất là họa sĩ.
Tiên Bối sững sờ, không bao lâu sau, lại chầm chậm gật tiếp.
Nhưng trong lòng đã dậy lên sóng to gió lớn.
Anh quả nhiên đã đọc manga của cô rồi!!
Ba lần bị lột áo ngoài*, thật sự là quá xấu hổ!!!
(*) lột áo ngoài: nguyên gốc là “bái mã” hay “bái mã quái”, lấy từ vở “Bái mã quái” – một trong những vở tướng thanh truyền thống của TQ. “Lột áo ngoài” ở đây chỉ lời nói dối, hoặc là một sự thật nào đó bị vạch trần.
Xe lại đi, Trần Chước không hỏi nữa.
Tiên Bối mới có cơ hội thở nhỏ một hơi, bất giác cuộn cuộn ngón tay. Ngây người không biết bao lâu, cô mới nghe thấy người đàn ông nhắc: “Đến rồi.”
Xe cũng từ từ phanh lại theo.
Tiên Bối híp mắt nhìn phong cảnh và kiến trúc trôi qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nháy mắt vài lần, đây không phải…
Quảng trường Trung Sơn gần chỗ ở cũ sao?
Sau này cô sẽ ở lại đây ư?
Đang nghĩ vậy, người đàn ông lên tiếng lần nữa: “Xuống xe đi.”
Sau đó liền mở cửa ghế lái, xuống dưới.
Tiên Bối vẫn chưa tỉnh hồn lại, sờ lên thái dương. Song vẫn nghe lời nhấc balo lên, xuống xe cùng.
Trần Chước ra sau cốp lấy đồ cô xuống, một vali tay kéo lớn, một túi hành lý chỉ nhỏ hơn cái vali chút ít, cũng không đặt lên đất, mà mỗi tay xách một cái, thoạt nhìn chẳng tốn tý sức nào.
Tiên Bối thấy băn khoăn, xốc lại dây balo trên vai, liền nhanh chân đuổi theo, duỗi một tay ra, ý bảo cô có thể tự cầm.
Đương nhiên Trần Chước không đồng ý, anh người cao sức lớn, chút trọng lượng ấy đâu nhằm nhò gì, chỉ hỏi: “Mang hết đồ chưa?”
Vốn cũng không nhiều đồ mấy… Mắt Tiên Bối đảo ra xung quanh mấy lần, ra vẻ kiểm tra, rồi gật đầu xác nhận.
“Vậy đi thôi.” Trần Chước nhấc chân.
Dù nghi vấn đã sắp nhồi tung não Tiên Bối, nhưng cô vẫn chỉ cắn môi, kìm nén, không nói một lời, để anh dẫn đường.
Hình như người đàn ông cố ý thả chậm nhịp bước, luôn luôn đi bên cạnh cô.
Tiên Bối rũ nửa mi mắt xuống… lén nhìn mũi giày anh, bước theo cùng nhịp.
Ngay sau đó, dây balo sau lưng bỗng bị anh dùng sức kéo lại.
Tiên Bối sợ tới mức ngừng bước gấp.
Người đàn ông cười: “Em ngẩng đầu nhìn xem.”
Hả? Tiên Bối giương mắt lên một biên độ nhỏ…
…
… …
… … …
Trong nháy mắt, như bị ném vào một hồ nước nóng, đầu Tiên Bối ầm một tiếng phát sốt.
A a a, vì sao trước mặt cô dựng thẳng một cái hòm thư…
Ngay gần trong gang tấc, suýt nữa cúi đầu đụng vào.
Trần Chước hỏi: “Bình thường em luôn đi đường như vậy à?”
Tiên Bối: “…”
Không phải… cô cũng… ngẩng đầu nhìn đường mà _(:з” ∠)_
Nếu không cẩn thận đối diện với người khác mới như bị trúng đạn, cúi vội đầu xuống né, sợ sẽ có càng nhiều công kích chí mạng hơn.
Song, lúc đi bên Trần Chước, cô bỗng càng sinh ra nhiều căng thẳng và xấu hổ hơn, muôn phần không dám ngẩng đầu lên. Sợ sau một giây, người đàn ông sẽ quay đầu nhìn cô, muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện mà cô không hề chuẩn bị trước.