Trà Sữa Nguyên Vị Ít Ngọt

Chương 14

Tiên Bối ký tên tới trưa, thoạt trông có vẻ rất cặm cụi, thực chất thì…

Vô cùng không tập trung.

Chỗ cằm… bị ngón tay Trần Chước cọ ấy như bị giấy ráp mài không biết bao nhiêu lần, nhiệt độ không tài nào hạ xuống được.

Tiên Bối chỉ đành chống cằm, như bịt tai trộm chuông, giả vờ không thèm để ý, múa bút thành văn trên từng quyển một.

Còn chàng già vô tình đốt trái tim cô bé thành bàn ủi thì đã ngồi về chỗ, đọc manga vẻ như mây bay gió nhẹ.

Đọc lại lần hai vẫn rất say sưa.

Đây có lẽ là ma lực đến từ một tác phẩm tuyệt vời.

Một buổi sáng trôi qua lặng yên.

Viên Viên đến xem tiến độ, thuận tiện qua cho tiểu họa sĩ đáng thương của mình ăn.

Tiên Bối đã ký được hơn hai nghìn quyển, hiệu suất khá cao, Viên Viên đương nhiên rất hài lòng dâng hộp cơm lên bằng hai tay.

Bên cạnh đó, cũng không quên phần của anh chủ Trần.

Song…

Thái độ hai người nhận cơm trưa cũng hoàn toàn khác nhau.

Tiên Bối cúi đầu khom lưng vô cùng cảm kích, mà Trần Chước thì chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn.

Viên Viên ngồi xuống đối diện hai người, thấy Tiên Bối cứ chống cằm, khó hiểu hỏi: “Tiên Bối, cậu đau răng à?”

Tiên Bối nóng óc, lắc đầu.

Đến khi cô mở hộp cơm ra, Viên Viên nói: “Tớ mua đồ cậu thích ăn đấy.”

Tiên Bối rũ mắt xuống, là trứng xào tôm.

Thật ra cô không kén ăn, chẳng qua là…

Nhớ lại, hình như đã hơn một năm trước rồi.

Lần đầu tiên cô gặp Viên Viên, Viên Viên cực kỳ nhiệt tình mởi cô ra tiệm ăn cơm.

Viên Viên cầm menu trong tay: “Ăn gì nào?”

Bầu không khí linh đình nhộn nhịp trong tiệm ăn khiến Tiên Bối rất khó chịu.

Khi đó cô sờ mép bàn, không trả lời.

Viên Viên hỏi cô: “Có ăn được trứng xào không?”

Tiên Bối gật đầu.

“Canh cá thì sao?”

Gật đầu.

Viên Viên nhanh nhẹn chọn thêm vài món.

Tiên Bối vẫn dùng cách như thế để tỏ thái độ.

Cuối cùng, Viên Viên vui mừng nói: “Mấy món tớ chọn cậu đều thích hết à? Xem ra hai ta tâm ý tương thông, sau này nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!”

Thực tế, là Tiên Bối không dám ngại này chê nọ.

Sợ khiến người khác phản cảm, sự quan tâm quá mức sẽ luôn khiến cho cô lo nghĩ không yên, bất kể là tiêu cực hay tích cực.

Nghĩ nghĩ, Tiên Bối hà hơi, sốt ruột cho mình.

Không được Tiên Bối phụ họa, Viên Viên đành chuyển sang Trần Chước, trêu: “Anh chủ Trần, có phải thuê phòng của anh còn được kèm theo dịch vụ chủ phòng hộ tống khách thuê ra ngoài không?”

Lạch cạch, chiếc đũa dùng một lần trong tay Tiên Bối… không cẩn thận bị cô bẻ gãy…

Một dài một ngắn, hơi ngoài ý muốn, cũng tạo nên sư lúng túng.

Viên Viên im miệng.

Tiên Bối đỏ mặt, sao hôm nay cứ luôn xuất hiện những tình huống xấu hổ như vậy chứ.

Giậm chân.

Đương nhiên, không dám giậm thật, chỉ dám giậm lén trong lòng thôi.

Thật sự rất muốn nghển cổ lên giải thích, đây chỉ là di chứng tê tay do ký từ sáng tới trưa, tuyệt đối không phải vì tim run mà dẫn đến tay run…

Nhưng, cũng chỉ dám hét trong lòng thôi.

Trần Chước liếc cô một cái, đưa đôi vừa tách ra trong tay mình qua: “Cầm lấy, tôi chưa dùng đâu.”

Tiên Bối nhẹ giọng lắp bắp: “Không… Không cần…’

“Muốn tôi gắp cho em ăn?” Một câu đầy mùi vị đùa giỡn, anh lại nói vô cùng nghiêm trang.

Đầu Tiên Bối lại thành cái trống bỏi.

“Vậy cầm lấy đi chứ?” Người đàn ông nhướng mày.

Tiên Bối vội vàng cầm lấy, cúi người hai cái, “Cảm ơn…”

Trần Chước cũng không đáp lại lời cảm ơn của cô, mà chỉ cầm lấy đôi đũa của cô.

Một chiếc bị bẻ đầu thành nhỏ như đầu bút, Trần Chước nhìn hai cái, mới quay sang Viên Viên: “Vừa rồi cô hỏi tôi có dịch vụ đi kèm gì không à?”

Viên Viên vẫn luôn quan sát hai người họ, trán sắp nhăn lại thành nếp.

Dù sao cái bầu không khí tế nhị này rất mới lạ.

Viên Viên vội giấu kỹ biểu cảm của mình, đáp: “Đúng vậy, dịch vụ hộ tống khách thuê ra ngoài.”

Trần Chước gật đầu, ý cười trên mặt đậm hơn, phun ra bốn chữ: “Còn phải tùy người.”

Lúc này, đũa trong tay Tiên Bối lại run lên, trực tiếp tách một miếng trứng xào ra.

Á!

Bạn cần đăng nhập để bình luận