Diệp Kiến Bách giận dữ quay đi.
Tôi gọi lại:
“Khoan đã!”
Hắn dừng chân, vẫn còn hầm hầm:
“Gì nữa? Trì Quế Hương, đừng tưởng đậu đại học thì xứng với tôi! Nhà tôi là hộ khẩu thành phố đấy!”
“Tôi chỉ muốn hỏi… anh còn thiếu tôi mười đồng, khi nào trả? Định chuồn luôn à?”
Kiếp trước, hắn để lại cho tôi mười đồng, khiến tôi ghê tởm cả đời.
Kiếp này, một xu tôi cũng không tha.
Diệp Kiến Bách đỏ bừng mặt nhưng móc mãi không ra tiền.
“Cô… sao lại thành ra thực dụng thế? Mười đồng thôi mà!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Mười đồng là công điểm của tôi cả tháng.
Có thể mua 40 cân gạo.
200 cân cải thảo.
Cũng đủ đóng học phí cả năm cấp hai.
Năm đó, hắn nói người thân bệnh nặng, tôi gom tiền dành dụm bao năm đưa cho hắn, còn dặn không cần trả gấp.
Sau này mới biết — hắn dùng tiền đó mua quà cho người yêu!
Hắn đang xấu hổ, thì ngoài cửa có tiếng con gái vang lên.
Tô Nghi Mạn lên tiếng:
“Để tôi trả!”
Giọng cô ta cao ngạo y hệt kiếp trước lúc về làng thăm chốn cũ, cầm khăn tay phe phẩy dưới cằm.
Gương mặt đầy tàn nhang càng thêm nổi bật.
Cô ta khinh khỉnh nhìn tôi:
“Kiến Bách, anh thật là — bọn mình là người thành phố, chấp nhặt mấy kẻ quê mùa này làm gì? Mấy đồng bạc lẻ thôi mà. Mẹ tôi còn thưởng tôi năm mươi đồng vì đậu đại học đấy.”
Cô ta vừa dứt lời đã thấy trống chiêng, mắt sáng rực.
“Ui, náo nhiệt vậy, đang ăn mừng gì à? Chắc là anh thi tốt nhỉ! Mọi người kéo nhau đến tận đây báo tin vui, để tôi đoán… chẳng lẽ là Bắc Đại? Kiến Bách, sao mặt anh đen sì vậy?”
Tôi không nhịn được, bật cười.
Tô Nghi Mạn nhíu mày:
“Cười gì? Kiến Bách nhà tôi thi đậu cũng đâu liên quan cô!”
Tôi thản nhiên quay lại gọi:
“Anh ơi, ra sau lấy cho em một con ba ba. Tô Nghi Mạn nói nếu em đậu, cô ấy sẽ chiên cá bằng tay mời em ăn.”
Tô Nghi Mạn lập tức sụp đổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-trong-co-doc-chong-bo-di-cuoi-vo-moi/6.html.]
“Cô đậu á? Cô làm sao đậu nổi?!”
Lộ Sơn Tuyết mỉm cười nhìn cô ta:
“Tôi cũng đậu rồi đấy! Hồi đó chúng ta cá cược còn nhớ không? Giờ hai người định chạy kiểu gì đây?”
Nghe đến chuyện phải chạy khỏa thân, cả làng náo loạn. Gã què còn chen lên được vị trí xem rõ nhất.
“Chạy luôn giờ được không?”
“Có được chạy theo không?”
Tô Nghi Mạn xấu hổ hóa giận, quay người chạy nhưng trượt chân ngã lăn ra đất, vừa khóc vừa mếu.
Tôi lớn tiếng nhắc:
“Đừng quên đấy nhé — chính cô nói, không giữ lời thì xui cả đời!”
—---
Tôi và Sơn Tuyết cùng đến Bắc Kinh.
Đại học không mất học phí, tốt nghiệp còn được phân công việc.
Tôi thi điểm khá cao, nhưng căn bản học lực lại không vững nên chọn ngành ngoại ngữ.
Theo gợi ý của tôi, Sơn Tuyết chọn khoa điện tử vô tuyến, cùng năm đó được sáp nhập vào khoa khoa học máy tính.
Đời sống đại học hoàn toàn khác kiếp trước. Tôi bỏ hết mọi giao du vô ích, dốc toàn bộ thời gian cho việc học.
"Đứng trên vai lịch sử, tôi không dám lãng phí dù chỉ một chút thời gian."
Thế nhưng tôi không ngờ rằng, vào một buổi trưa học nhóm, tôi lại gặp lại Diệp Kiến Bách.
Lúc này, hắn đã thay cha vào làm việc trong nhà máy nhuộm in.
Hắn nói đã tìm tôi nhiều lần, theo dõi tôi mấy ngày liền.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hắn đến tìm tôi để "nói chuyện".
“Tôi thừa nhận trước kia mình có chút non nớt. Năm vừa rồi đi làm, tôi cũng kiếm được tiền rồi, mời em đi ăn. Hương Hương, tôi cũng đang ôn thi, sang năm tôi cũng sẽ đậu Bắc Đại.”
Giọng hắn hạ thấp, mềm mỏng:
“Chuyện Tô Nghi Mạn trước kia chỉ là do gia đình ép buộc thôi. Em đừng hiểu lầm.”
“Mẹ tôi nghe nói em thi đậu đại học, mấy hôm trước còn đến thăm em. Bà rất thích em, còn nói đã xem em là con dâu rồi.”
Trên mặt hắn là một nụ cười mang theo chút cầu khẩn khó nhận ra.
Trong tay hắn là chiếc túi lưới đựng những món quà tôi từng tặng trước kia.
“Em xem, những thứ này tôi đều giữ lại. Chuyện với Tô Nghi Mạn là bị ép buộc. Ở nông thôn bao nhiêu năm như vậy, Hương Hương, em còn không hiểu con người tôi sao?”
Lông mày tôi giật nhẹ.
Tôi gọi một bạn lớp trưởng đang đi ngang qua, đưa tay khẽ khoác lấy cánh tay cậu ấy:
“Diệp Kiến Bách, quên chưa giới thiệu — đây là người yêu tôi.”
Hắn sững người, không thể tin nổi:
“Người yêu? Em có người yêu? — Em suốt ngày học hành, lấy đâu ra thời gian tìm người yêu? Em có phải đã vụng trộm với cậu ta từ lâu rồi không?”