TÔI SINH CON TRONG CÔ ĐỘC, CHỒNG BỎ ĐI CƯỚI VỢ MỚI

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa chừng, Diệp Kiến Bách cho một thanh niên trí thức khác đến tìm tôi.

 

Một là để trả nợ, nhưng chỉ trả có tám đồng.

 

Hai là muốn “lo tương lai” cho tôi — nói nhà hàng xóm của anh ta thiếu người giúp việc, bao ăn bao ở, không có lương. Anh ta rảnh thì sẽ đến dạy tôi học.

 

Tôi đuổi thẳng người đó ra khỏi nhà.

 

“Hắn là cái thá gì? Lại còn muốn sắp đặt cuộc đời người khác? Cút, cút hết đi, nhìn thôi đã muốn ói!”

 

Diệp Kiến Bách trốn bên ngoài, giận quá xông vào, ép tay lên cửa.

 

“Còn giả vờ gì nữa? Trình độ văn hóa của cô tôi không rõ chắc? Hôn cũng hôn rồi, còn bày đặt làm người tri thức à?”

 

Mẹ tôi lập tức tái mặt:

 

“Kiến Bách, đừng nói bậy!”

 

“Tôi đâu có bịa… hừ, tôi hôn cô ấy mà cô ấy nhắm mắt, thuần thục lắm.”

 

Hắn hạ thấp giọng, giọng điệu chèn ép:

 

“Con gái quê các người danh tiếng quan trọng lắm, khỏi cần tôi nói. Cô đi với tôi bây giờ vẫn còn kịp.”

 

Ra là hắn biết danh tiếng quan trọng. Nước miếng người đời có thể dìm c.h.ế.t người. Vậy mà kiếp trước, hắn cố ép tôi quan hệ trước khi đi, để tôi mang thai rồi giả chết, bỏ tôi bơ vơ ở quê — hắn chẳng biết tôi sẽ khốn khổ đến mức nào sao?

 

Cái ác của hắn, vốn không phải sau này mới lộ ra, mà là bản chất từ đầu.

 

Người như hắn, càng có địa vị, càng nguy hiểm.

 

Ánh mắt hắn dán chặt vào tôi — không còn dịu dàng gì, chỉ là bất cam và chiếm hữu.

 

Hoàn toàn khác hẳn sự bực bội khinh thường sau khi chiếm được tôi kiếp trước.

 

“Cút mẹ mày đi!”

 

Tôi cầm cái ca tráng men ném thẳng — m.á.u chảy đầy trán hắn.

 

Hắn ôm đầu, còn Lộ Sơn Tuyết đã thả chó ra.

 

Bọn Diệp Kiến Bách cuống cuồng bỏ chạy, còn ngoác mồm chửi:

 

“Chờ đấy, các người rồi cũng tiêu đời cả lũ!”

 

—----

 

Kỳ thi đại học tổ chức ở nơi khác. Không đủ tiền, tôi và Lộ Sơn Tuyết đi bộ từ sớm.

 

Đến đầu làng, mẹ dúi cho tôi một lá bùa.

 

“Thi được hay không không quan trọng, nhưng con phải cẩn thận đấy.”

 

“Vâng.” Tôi ôm bố mẹ. Họ ngượng nghịu không biết phải đáp thế nào.

 

Khi đến hội đồng thi, không ngờ lại chạm mặt Diệp Kiến Bách.

 

Anh ta đang đeo đôi găng tay năm ngoái tôi đan cho — trước đây chê xấu, tưởng đã vứt đi rồi.

 

Anh ta nhìn tôi:

 

“Con gái mà cố chấp quá thì chẳng có kết cục gì tốt đâu. Cô tốn tiền, tốn sức chỉ để đấu khí với tôi à?”

 

Lúc ấy, một giọng nữ lanh lảnh, đầy tàn nhẫn vang lên.

 

“Kiến Bách, ai thế?”

 

Nghe tên tôi, Tô Nghi Mạn nhướng mày khinh bỉ:

 

“Thì ra là người anh định giới thiệu cho nhà tôi làm bảo mẫu. Nhìn lẳng lơ thấy ghê.”

“Hay sang nhà hàng xóm tôi, có thằng con tật nguyền, hợp đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-trong-co-doc-chong-bo-di-cuoi-vo-moi/4.html.]

 

Tôi chưa kịp phản ứng, Lộ Sơn Tuyết đã mắng:

 

“Thế chị còn hợp hơn. Một đứa tật thân, một đứa tật óc, đúng là trời sinh một cặp.”

 

Suýt nữa thì đánh nhau.

 

Diệp Kiến Bách vội can:

 

“Thôi, Mạn Mạn, họ là dân quê mà, cố tình chọc giận mình để ảnh hưởng đến kỳ thi thôi.”

 

Ồ, ra tức giận có thể ảnh hưởng thi cử cơ đấy.

 

Tôi bật cười.

 

“Diệp Kiến Bách, đến môn Đại số tuyến tính anh còn học như chó gặm giấy, phân biệt nổi vận tốc với gia tốc chưa mà dám lên phòng thi?”

 

Tô Nghi Mạn gắt:

 

“Kiến Bách không dám? Còn cô thì dám à? Đồ quê mùa thì thi cái nỗi gì!”

 

“Nếu tôi thi đỗ thì sao?”

 

Tô Nghi Mạn:

 

“Cô mà thi đỗ? Tôi chiên cá bằng tay không mời cô ăn!”

 

Tôi nhếch môi:

 

“Thôi đừng khiến tôi buồn nôn. Nếu tôi đỗ, hắn phải chạy quanh trường trong tình trạng khỏa thân!”

 

Tô Nghi Mạn cười lạnh:

 

“Được thôi! Cô không đỗ thì hai người cùng phải khỏa thân chạy! Có dám không?”

 

Lộ Sơn Tuyết bước lên:

 

“Nếu cô ấy không đỗ, tôi chạy. Nếu cô ấy đỗ, cô chạy. Sao nào?”

 

Tô Nghi Mạn gật ngay:

 

“Được! Ai không làm thì xui cả đời!”

 

Tôi khẽ mỉm cười.

 

Diệp Kiến Bách nhìn nụ cười của tôi, bỗng thoáng hoảng hốt:

 

“Hương Hương… sao em phải cố chấp đến thế…”

 

—-----

 

Kỳ thi diễn ra không ngoài dự đoán.

 

Một tháng sau có thể nghe kết quả qua đài phát thanh.

 

Thực ra trước khi biết điểm, đã phải nộp nguyện vọng rồi.

 

Tôi và Lộ Sơn Tuyết đều chọn trường ở Bắc Kinh.

 

Lúc tra điểm xong trở về, tay Lộ Sơn Tuyết cứ run, mặt trắng bệch.

 

Tôi cúi đầu tiếp tục làm việc.

 

Dân làng chờ sẵn trong sân, nhưng chẳng mấy ai bất ngờ.

 

“Tôi nói mà, làm sao thi đỗ được? Giáo viên làng mình thi còn chả hiểu đề, được có tám mươi mấy điểm.”

 

“Mất công bao ngày trời.”

 

Mọi người cười cợt rồi tản đi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận