TÔI SINH CON TRONG CÔ ĐỘC, CHỒNG BỎ ĐI CƯỚI VỢ MỚI

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn xong, tôi về phòng.

 

Sấm sét dồn dập ngoài trời.

 

Kiếp trước, đêm nay…

 

Diệp Kiến Bách mắt đỏ hoe trở về từ nhà Trưởng phòng Trương.

 

Anh ôm chầm lấy tôi ở cửa:

 

“A Hương, anh không thể quay về nữa rồi. Nhà chẳng còn ai đợi anh…”

 

Anh vùi mặt vào n.g.ự.c tôi, nước mắt lăn dài.

 

Rồi anh vụng về tìm đến môi tôi.

 

Tôi mềm lòng, không đẩy anh ra.

 

Anh kéo tôi vào phòng làm việc.

 

Trên bậu cửa sổ gồ ghề, anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

 

Tôi còn ngây ngô dỗ dành anh:

 

“Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi. Dù anh không về được, chúng ta cùng thi đại học nhé! Em cũng có thể thi được mà?”

 

Anh thở gấp, chỉ "ừm" một tiếng.

 

Nào ngờ hôm đó chỉ là vì bị người xưa chia tay, anh tuyệt vọng dùng tôi để giải tỏa.

 

Càng không ngờ, hôm sau họ lại quay về bên nhau.

 

Anh hối hận.

 

Nhưng vẫn nhiều lần tìm đến tôi.

 

Mỗi lần gần gũi, anh lại dỗ dành:

 

“Thi xong anh sẽ đến cưới em.”

 

Đêm trước khi đi, anh nhất định đòi tôi tiễn.

 

Trên đường, anh dừng lại nhiều lần:

 

“Hương Hương, anh sẽ yêu em cả đời, mãi mãi nhớ đến em…”

 

Rồi tôi trễ kinh mãi không thấy.

 

Ba mẹ tôi nghi ngờ, đến nước đó đành cắn răng chờ anh quay lại "bù đắp".

 

Ai ngờ, thi xong, anh “chết” rồi.

 

—----

 

Có tiếng động ngoài cửa.

 

Diệp Kiến Bách về rồi.

 

Anh đứng trong bếp một lúc, thấy tôi không như thường lệ bưng cơm cho anh, liền đến gõ cửa phòng tôi.

 

“A Hương, em ngủ rồi à?”

 

“Biết em ngủ còn gõ? Anh điên à?!”

 

Ngoài cửa lập tức yên lặng.

 

Đêm đó, tôi ngủ một giấc ngon chưa từng thấy.

 

Sáng hôm sau, tôi dậy sảng khoái, bước vào bếp.

 

Không ngờ anh đã dậy, còn chủ động xới cơm cho tôi.

 

“Chào buổi sáng, A Hương.”

 

Tôi không thèm đáp, tự lấy chén khác.

 

Ăn xong, tôi đi tìm cậu tôi – đội trưởng sản xuất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-trong-co-doc-chong-bo-di-cuoi-vo-moi/2.html.]

“Thanh niên trí thức phải thay phiên ở nhà dân chứ, Diệp Kiến Bách ở nhà mình lâu thế rồi, cũng nên đổi người rồi nhỉ.”

 

Cậu tôi ngạc nhiên nhìn tôi:

“Trước là cháu năn nỉ cậu giữ lại không cho đổi mà…”

 

“Tuy vậy, mình vẫn phải theo quy định chứ. Đổi đi, ngay hôm nay.”

Tôi bước ra khỏi cửa, quay đầu nhìn người cậu mà kiếp trước đã mất vì ung thư phổi, dịu dàng nhắc:

“Cậu ơi, hút ít thuốc lào lại nha, người ta bảo hút thế là hút luôn cả vận may đấy.”

 

Cậu tôi tức cười, thu lại điếu thuốc lào:

“Con nhóc này.”

 

Ông hỏi tiếp:

“Vậy đổi cho ai?”

 

“Cho Lộ Sơn Tuyết đi.”

 

Một cô thanh niên trí thức không thể về lại thành phố, bị điên dại sau này… Nhưng khi tôi sinh con, chính cô ấy đã chạy liều mạng năm dặm để tìm bác sĩ.

 

—-------

 

Diệp Kiến Bách từ lớp xóa mù về nhà thì thấy đồ đạc của mình bị tôi lạnh lùng gói lại, đặt ngay trước cửa.

 

Anh ta sĩ diện, không nói gì, xách đồ bỏ đi.

 

Lúc đi làm, anh ta cố tình đi đường vòng để tìm tôi.

 

Anh ta đảo mắt, như đang nghĩ lời giải thích:

“Đừng nghe mấy lời đồn nhảm. Con gái làng bên Lý Tam Muội chỉ tặng anh đôi găng tay thôi, anh không nhận mà. Còn bánh bao chị Vương đưa, anh mang về cũng chia cho em… Hay là vì Lộ Sơn Tuyết? Cô ấy là nữ thanh niên trí thức duy nhất, có nói chuyện vài câu đấy, nhưng mà… nhìn cô ấy như vậy, sao so được với em chứ.”

 

Tôi nói: tôi với anh chẳng liên quan gì. Đừng làm phiền tôi nữa.

 

Anh không tin, kéo tay tôi lại. Lúc giằng co, hai đứa lăn luôn xuống mương nước.

 

Ướt hết từ đầu đến chân.

 

“Đừng giận nữa mà. Có phải vì lần anh hôn em không? Lần sau anh sẽ không vậy nữa… Mình từ từ thôi, được không?”

 

Nhưng cơ thể anh ta đã phản bội lời nói – nơi gần tôi đã có phản ứng.

 

Tôi lập tức thấy buồn nôn.

 

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, lần này anh ta thật sự giận.

 

“Nếu em muốn danh phận, muốn công khai, anh có thể đồng ý.”

 

Anh ta đứng yên tại chỗ, đợi tôi nhào vào lòng như trước.

 

Xung quanh, người dân cùng đi làm nghe thấy động tĩnh kéo lại xem.

 

Có người nhìn ra chút dấu hiệu, liền trêu:

 

“Ơ, hai người là gì với nhau thế hả?”

 

Diệp Kiến Bách cười nhẹ, nhướng mày nhìn tôi – bộ dạng kiểu "tôi cho em thể diện rồi đấy".

 

Phải rồi, một đứa con gái quê mùa, ít học, được thanh niên trí thức thành phố để mắt, đúng là phúc phần lớn lắm.

 

Trước giờ, chỉ cần họ ngoắc tay, biết bao cô gái đỏ mặt chạy tới.

 

Dù biết rõ luật cấm yêu đương, cũng chẳng ai cản nổi.

 

Tôi vẩy nước trên người, cười nhạt:

 

“Quan hệ gì à? Quan hệ chủ nợ thôi. Anh ta mượn nhà tôi mười tám đồng, tôi đến đòi nợ!”

 

Mọi người lập tức hiểu ra:

 

“À, ra là đến đòi tiền!”

 

Mặt Diệp Kiến Bách tái xanh, hạ giọng gằn:

 

“Trì Quế Hương, cái trò giả vờ này của em đã khiến em bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để thay đổi số phận!”

 

Hừ, cơ hội thay đổi số phận của tôi là nửa năm nữa – trong kỳ thi đại học. Có liên quan gì đến anh ta?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận