Tự trọng và sĩ diện ăn sâu trong m.á.u khiến hắn cứng đầu. Đã nói với Du Đường rồi, hắn sẽ sống thật tốt bằng chính sức mình.
Một tháng sau, tôi và Du Đường trở về nước.
Vừa gặp lại Du Tư Viễn, tôi suýt chút nữa thì choáng váng.
Đây là thiếu gia kiêu ngạo từng không thèm cúi đầu sao?
Tóc tai rối bù, dính đầy bụi bặm, quần áo nhăn nheo, bẩn thỉu, nhìn chẳng khác gì anh thợ công trình.
Tay xách một hộp sữa và một hộp bánh ngọt.
“Cậu… làm gì vậy?”
Du Tư Viễn gãi đầu, vẻ ngượng ngùng hiếm thấy:
“Cô yên tâm, tôi không đến đòi tiền.”
Tôi nhíu mày:
“Vậy… đến đây làm gì?”
“Tôi chỉ muốn cảm ơn cô.”
Du Tư Viễn đặt đồ xuống đất, còn cố ý đứng xa như sợ làm bẩn tôi. Rồi cúi người thật thấp.
Tôi vội lùi lại, không dám nhận:
“Cảm ơn tôi? Vì điều gì thế?”
Cảm ơn tôi và Du Đường đã đẩy hắn ra đường trải đời à? Hắn không bị sốc sao?
“Thật đấy, cảm ơn cô. Nếu không có những lời cô nói, có lẽ suốt đời này tôi chẳng bao giờ biết được niềm vui của hiện tại. Dù tôi không có tiền, nhưng tôi có Y Y. Mỗi ngày đều rất hạnh phúc.”
Nét mặt hắn chân thành, ánh mắt rạng rỡ mãn nguyện.
Hóa ra trong một tháng qua, Du Tư Viễn đã thực sự thay đổi.
Vì Lữ Y mang thai, hắn không nỡ để cô ấy đi làm.
Khi tiền hết, hắn đành cắn răng xin việc mới.
Công ty tư nhân không chịu được hắn. Lương làm phục vụ, rửa chén thì quá thấp.
Cuối cùng, hắn chọn làm… bốc vác.
Lao động thật sự.
Mỗi ngày kiếm được năm trăm. Trước kia một ly rượu đã gần một triệu, giờ vác từng đống gạch kiếm từng đồng.
Nhưng chính quãng thời gian đó giúp Du Tư Viễn hiểu được cuộc sống của người lao động là thế nào.
Dù vất vả, mệt nhọc, nhưng khi nhìn thấy tiền lương chuyển vào tài khoản, khi về nhà ăn mâm cơm nóng hổi và nhìn thấy nụ cười của Lữ Y, trong lòng hắn ấm áp kỳ lạ.
Đó chính là… cảm giác của một mái ấm thật sự.
Thấy Du Tư Viễn rạng rỡ hạnh phúc như thế, tôi bỗng thức tỉnh.
Không ngờ hắn kiên trì được lâu đến thế.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại tung ra một “quả bom”:
“Lần này tôi đến đây để thông báo với mọi người: Y Y đã mang thai, chúng tôi sắp có con rồi.”
Hắn còn nói thêm:
“Từ giờ tôi sẽ tự mình cố gắng để vợ con có cuộc sống tốt nhất.”
Tôi kinh ngạc trong lòng nhưng không để lộ ra, chỉ mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-9-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]
“Cậu sống vui vẻ là được. Tôi và Du Đường chúc hai người hạnh phúc.”
Du Tư Viễn rõ ràng chỉ đợi nghe câu đó. Hắn cười rạng rỡ rồi rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy… hắn giống như một tên ngốc đội chiếc nón xanh quá khổ mà vẫn vui vẻ như được mùa.
Về tới biệt thự, tôi kể cho Du Đường nghe chuyện Lữ Y mang thai, còn nói anh con trai hắn đã mang tới hộp sữa và bánh ngọt, hỏi anh có muốn thử không.
Du Đường có vẻ bất ngờ, đứng lên gọi điện.
Hai tiếng sau, một đống hồ sơ “nóng hổi” được chuyển đến.
Du Đường mở ra đọc lướt, tôi tò mò ghé gần.
“Thế nào? Lữ Y có thật mang thai con của Du Tư Viễn không?”
“Tự xem đi.” Anh không nói, chỉ đưa tập hồ sơ cho tôi.
Tôi háo hức lướt nhanh từ đầu đến cuối – toàn là những chuyện Du Tư Viễn trải qua suốt hai tháng vừa qua.
Không trách hắn nói chuyện khó hiểu lúc nãy, hóa ra “ăn đủ búa” thật.
Từng là cậu ấm Du gia được nâng niu, giờ trải đủ hỉ nộ ái ố của đời.
Được đó, coi như đã trưởng thành.
Nhưng khi lật sang trang kế tiếp, tôi nhíu mày, rồi nhớ lại nét mặt hạnh phúc khi nãy của hắn…
Chậc, e rằng vẫn cần một cú đánh chí mạng nữa.
Hắn thật lòng muốn trưởng thành vì vợ con – điều đó không sai.
Chỉ tiếc… chọn người thì quá kém.
“Đợi chút nữa thôi, chắc sắp có tin rồi.”
Du Đường rút lại xấp tài liệu từ tay tôi, vừa xoa đầu vừa dịu dàng cười.
“Xem ra anh cũng không hoàn toàn buông tay với Du Tư Viễn như đã nói.” Tôi tựa vào vai anh.
Tài liệu đến nhanh vậy chứng tỏ từ lâu Du Đường đã cho người theo dõi Du Tư Viễn.
“Không phải đâu,” anh lắc đầu bình thản nói, “chỉ vì em thích hóng chuyện thôi.”
À, thì ra là vì chiều tôi muốn “ăn dưa” nên mới thuê người theo dõi, bảo đảm tôi được “ăn phần đầu tiên”.
“Anh là số một!”
Tôi cười hí hửng, tiện thể cắn nhẹ vào má anh, để lại vết răng nhỏ xinh.
“Phải cắn thật sao?”
Du Đường vừa đau vừa cưng chiều cười.
“Không được à? Cả người anh là của em mà.” Tôi kiêu ngạo tuyên bố.
Du Đường khẽ cười, giọng trầm quyến rũ:
“Dĩ nhiên được. Đó là vinh hạnh của anh. Nhưng thưa phu nhân, chiều nay anh còn phải đến công ty. Nếu không ngại, em có thể cắn thêm vài cái nữa.”
A! Không được rồi!
Tôi bật dậy như lò xo, phóng vèo đi lấy khăn mặt.
Để lại dấu răng trên mặt người ta thì còn đâu khí chất thục nữ của tôi nữa chứ!
Chuyện xảy ra đúng như Du Đường dự đoán.
Chỉ một tháng sau, Lữ Y bán nhà, ôm hết tiền cao chạy xa bay.