Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Chương 10: Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì Du Tư Viễn tiêu tiền như nước, Lữ Y đề nghị cô giữ tiền, hắn đồng ý ngay.

Trong thời gian đó, hắn làm việc ở công trình được hơn một vạn, đưa hết cho cô, chỉ giữ lại vài trăm tiêu vặt.

Khi Lữ Y biến mất, hắn hoàn toàn không hay biết điều gì bất thường.

Tối hôm đó, sau ca làm việc, hắn sững sờ khi phát hiện đã có người khác dọn vào nhà.

Chủ cũ đã bán nhà – cho người khác.

Du Tư Viễn c.h.ế.t lặng, gục người ngay giữa ngã tư đường. Trên tay vẫn còn túi dâu tây hắn mua cho Lữ Y trên đường về.

Tại sao?

Du Tư Viễn hoàn toàn không hiểu nổi – rõ ràng mọi thứ đang tốt đẹp.

Tại sao cô ấy lại bỏ đi? Hắn sai chỗ nào?

Chỉ còn vài trăm đồng trong túi – ở thành phố phồn hoa này, thậm chí không đủ để thuê chỗ ngủ một đêm.

Không chăn, không sưởi, hắn co ro nằm trên ghế đá công viên, run rẩy trong đêm đầu đông.

Cả đêm lạnh thấu xương không ngủ được, hắn nằm đó, chậm rãi nghĩ lại tất cả chuyện đã qua trong nửa năm.

Cuối cùng, hắn chấp nhận sự thật – mình bị lừa.

Tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng, hắn vừa khóc vừa cười như kẻ mất trí.

Khó khăn lắm mới trụ qua được đêm dài, hắn mơ màng đứng dậy, hướng về phía đồn công an.

Dám lừa hắn như vậy, Lữ Y… đừng mong được yên ổn!

Nhưng khi chỉ cách một bước chân, trước mắt hắn tối sầm – ngất lịm.

Tỉnh lại lần nữa, hắn nằm trong bệnh viện.

“Tỉnh rồi à?”

Tôi đứng dậy rót nước đưa cho hắn.

“…Cô? Sao cô lại ở đây?” Giọng Du Tư Viễn khản đặc, vô cùng ngạc nhiên.

“Cậu ngất ngay trước cổng đồn công an, họ gọi điện báo cho chúng tôi.”

Tôi nói thản nhiên:

“Du Đường có việc bận – cậu biết công ty giờ nhiều chuyện lắm mà.”

Sau khi uống nước, giọng hắn đã đỡ hơn.

“Cảm ơn…”

“Không cần khách sáo, tiện tay thôi mà.”

Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, vừa nhàn nhã vừa có phần thích thú nhìn hắn.

“Tiếp theo cậu định làm gì?”

Vừa nghe xong câu hỏi, hắn trầm ngâm.

Tôi cũng biết chuyện không nên gặng hỏi thêm:

“Không muốn nói thì thôi. Giờ cậu tỉnh rồi, coi như tôi đã làm xong nhiệm vụ. Tôi đi đây.”

Tôi vừa xoay người ra cửa thì…

“Đợi… đợi đã!”

Tôi giật mình quay lại – rầm! một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-10-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]

Du Tư Viễn quỳ cả hai đầu gối trước mặt tôi.

“Cậu đang làm gì vậy?” Tôi rõ ràng biết mà vẫn cố hỏi.

“Tôi… tôi muốn xin cô giúp đỡ. Trước đây là tôi sai, tôi ngu ngốc quá, mong cô rộng lượng bỏ qua.”

Một đại thiếu gia kiêu ngạo như Du Tư Viễn cúi đầu xin lỗi thật hiếm có.

Tôi thoải mái gật đầu: “Được thôi.”

“Thật sao?”

Hắn rõ ràng không ngờ tôi đồng ý dễ dàng vậy.

Tôi cau mày: “Ánh mắt đó là sao? Tôi cũng tốt bụng lắm đấy chứ.”

Nói rồi, tôi lấy từ túi xách ra một tờ giấy, đưa cho Du Tư Viễn.

“Đây là lý do đóa hoa trắng của anh bỏ đi.”

Hắn vội nhận, đọc từng chữ một.

Lữ Y, cô gái luôn tỏ ra ngoan hiền, thật ra không trong sáng như vẻ ngoài.

Hồi cấp ba, cô từng phá thai, sau đó vướng vào đám giang hồ, bỏ học, tất nhiên không thể bước chân vào đại học.

Ra đời sớm, lười làm, mỗi ngày kiếm vài đồng, Lữ Y quen sống buông thả. Một ngày nọ, cô ta để ý đến Du Tư Viễn – cậu ấm quen sống sung sướng, người dễ bị lừa nhất.

Và đúng thật, Du Tư Viễn đã bị cô ta lừa.

Nếu tôi không chen vào, kế hoạch của cô ấy có thể đã thành công.

Cái thai trong bụng Lữ Y vốn không phải của Du Tư Viễn mà là của một gã giang hồ khác. Thậm chí đứa bé đã hơn hai tháng khi cô ta mới quen Du Tư Viễn.

Bây giờ thai được năm, sáu tháng rồi. Đó là lý do cô ta bỏ đi – để tránh bị phát hiện.

Nếu không, bị phát hiện thì chẳng moi được gì cả.

“Hóa ra… là vậy. Ha ha ha… Cô ta thật sự xem tôi như trò cười.”

Từng giọt nước mắt rơi xuống. Hắn thật lòng yêu cô ta.

Nhìn Du Tư Viễn quỳ khóc tan nát cõi lòng, tôi chỉ biết lắc đầu.

Ai đời yêu đương mà ngu muội là tự tìm đường c.h.ế.t thôi.

Du Tư Viễn khóc nhiều bao nhiêu thì nhanh chóng tỉnh táo bấy nhiêu.

Hôm qua còn khóc thảm thiết, hôm sau đã mặc vest đến Du thị đi làm.

Tất nhiên nhờ Du Đường sắp xếp.

Lần này, Du Tư Viễn không được làm phó tổng mà bắt đầu từ cấp nhân viên thấp nhất.

Du Đường nói thẳng: “Đừng mơ làm không mà hưởng. Muốn chứng minh năng lực thì phải bắt đầu từ số 0.”

Leo đến đâu, dựa vào sức mình.

Dù sao cũng là sinh viên đại học danh tiếng, Du Tư Viễn làm ở tầng thấp vẫn khá thuận lợi.

Sau vài tháng lăn lộn, tính tình hắn ổn định hơn rõ rệt, xử lý mọi việc – lớn nhỏ – rất chỉn chu.

Ngay cả Du Đường cũng phải hài lòng.

Còn Lữ Y, rời Du Tư Viễn rồi lại chẳng sống sung sướng như mong đợi.

Gã giang hồ Lý Tuấn – bạn trai thật của cô ta – là dân xã hội đen, không công ăn việc làm ổn định.

Khi biết Du Tư Viễn bị đuổi khỏi nhà, Lý Tuấn xúi Lữ Y bỏ hắn để chạy theo mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận