Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Chương 8: Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lữ Y cúi đầu im lặng, ánh mắt thoáng u ám.

Cuộc sống đầy đủ?

Cô ta đâu chỉ cần thế.

Để mặc Du Tư Viễn và hàng nghìn rắc rối kia.

Hiện tại, tôi đang cùng Du Đường tận hưởng tuần trăng mật tại Tam Á!

Nắng vàng, biển xanh, tôi ở đây!

Ban đầu tôi háo hức chuẩn bị hai bộ bikini, định ra biển dạo chơi cho đúng không khí nghỉ dưỡng.

Ai ngờ vừa lấy ra khoe Du Đường, anh liếc nhìn hai bộ đồ hở hang chỉ che nửa người, nhíu mày:

"Em chắc muốn mặc mấy bộ này ra ngoài thật sao?"

Tôi nhướng mày phản bác:

"Chứ sao, trông không được à? Em đã chọn kỹ đó, thấy nhiều người mặc mà."

Du Đường không nói gì, giọng có vẻ khác lạ, nhưng tôi vẫn vô tư múa tay khoe bikini.

"Vậy em thử mặc cho anh xem trước đi."

"Ok luôn."

Tôi đồng ý ngay, nhưng khi thật sự mặc vào lại thấy hơi ngượng nhẹ.

Bộ bikini màu tím nhạt càng làm da tôi trắng hơn, trông gợi cảm mà không hề phản cảm. Ngắm mình trong gương, tôi cười thầm:

Đẹp thế này thì mặc gì cũng xinh!

Chậc chậc, Du Đường đúng là có phúc rồi.

Tôi bước ra ngoài, không ngoài dự đoán, ánh mắt anh dán chặt lấy tôi không rời.

"Tới giờ anh nhận xét rồi đấy! Đẹp không?" Tôi xoay người đắc ý, "Đi ra biển chơi nào~"

Nhưng khi tôi vừa định mở cửa, bàn tay đã bị níu lại.

Du Đường kéo tôi vào sâu trong vòng tay.

Anh cũng đã thay đồ bơi, thân trên trần trụi khoe trọn cơ n.g.ự.c và cơ bụng săn chắc, cuốn hút như c.h.ế.t người.

Mặt tôi áp vào n.g.ự.c anh, ngay lập tức cảm thấy nóng ran:

“Anh đang làm gì vậy hả?”

Du Đường khẽ thì thầm bên tai, giọng trầm ấm đầy quyến rũ:

“Vợ anh xinh thế này, hôm nay chắc là không đi đâu nữa rồi. Để người khác nhìn thấy thì sao được chứ.”

Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai tôi, ánh mắt dịu dàng như sóng biển.

Tôi hơi nghiêng đầu, thì thầm đầy tinh nghịch:

“Vậy… anh định làm gì đây?”

Du Đường nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như đại dương bao la.

“Em nghĩ xem?”

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, nhìn vào gương thấy trên người đầy những dấu vết của “tình yêu thương”.

“Du Đường! Đồ đàn ông nhỏ nhen!!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-8-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi. Quyết rồi, về nhà sẽ cho anh ngủ sofa hai tuần… không, hai tháng!

Minh Dung này đâu phải dễ bắt nạt!

Nhưng giờ đành ngoan ngoãn gấp lại mấy bộ bikini, chuyển sang mặc đồ kín đáo hơn.

Tôi không muốn mỗi lần ngủ dậy lại mất thêm một ngày trong kỳ trăng mật đâu nhé.

Biển ở Tam Á thật sự đẹp đến ngỡ ngàng, trời xanh như ngọc, biển mênh m.ô.n.g trải dài vô tận.

Du Đường ngồi yên trên ghế dài, nhìn tôi chơi đùa, canh giờ gọi tôi lại bôi kem chống nắng, đút trái cây, rót nước trái cây.

Còn tôi? Chỉ cần nằm dài tận hưởng.

Đời này còn gì sung sướng hơn thế nữa chứ!

Còn Du Tư Viễn, với thói quen tiêu tiền như nước thì… xong rồi.

Dù có vay mượn bạn bè hơn chục vạn, cộng thêm ít tiền tiết kiệm cũng chỉ đủ sống tạm thời. Nhưng với cách tiêu xài hoang phí của hắn, chưa đầy một tháng, số tiền ấy gần như biến mất sạch.

Việc làm vẫn chưa tìm được.

Ngược lại, Lữ Y lại xin được công việc phục vụ, một tay gánh vác mọi chi tiêu trong nhà.

Cô ta vẫn mơ tưởng rằng Du gia chỉ đang thử lòng mình, vẫn kiên trì đóng vai gái ngoan trong mắt Du Tư Viễn.

Du Tư Viễn thì cảm động đến rối rít, hết lòng với cô ta.

Mấy chục ngàn tiền trong tay cũng trao hết cho Lữ Y, còn được cô ta giới thiệu xin vào một xí nghiệp. Dù sao hắn tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, điều kiện còn “ngon”.

Nhưng cái tật kiêu ngạo của Du Tư Viễn vẫn chưa bỏ được.

Vừa vào làm được vài ngày đã đánh nhau với sếp.

Kết quả: bồi thường vài chục triệu, rồi bị đuổi thẳng cổ.

“Tư Viễn, anh phải kiềm chế lại một chút chứ. Cứ thế này thì sau này biết sống sao?”

Lữ Y vừa tiếc đứt ruột mấy chục triệu vừa khéo léo khuyên nhủ.

“Anh… anh đâu cố ý. Tên đó ngày nào cũng sai vặt anh, còn bảo anh vô dụng nữa mà!”

Du Tư Viễn lí nhí như đứa trẻ phạm lỗi.

Hắn bắt đầu nhận ra mình không còn là thiếu gia nhà giàu, không còn ai xem trọng nữa.

Chỉ có Y Y là vẫn bên cạnh, hắn không thể để mất cô ta.

“Em biết anh không cố ý. Nhưng giờ không có tiền, không có chỗ dựa, chỉ còn cách nhẫn nhịn thôi.”

Nói rồi, Lữ Y kéo tay Du Tư Viễn đặt lên bụng mình:

“Em có thai rồi. Là con của anh, Tư Viễn à. Mình phải cho con một cuộc sống tốt nhất.”

“Thật… thật không?” Đôi mắt Du Tư Viễn sáng rực lên.

“Thật. Nên… anh hãy tỉnh táo lại đi. Nếu không thể cho con một cuộc sống tốt, em thà không sinh nó còn hơn.”

Lữ Y cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

“Hay là… anh thử xin cha mẹ giúp đỡ xem? Vì đứa bé này, chắc họ sẽ tha thứ cho anh thôi.”

“Y Y, em yên tâm. Anh sẽ cố gắng hết sức để con mình được sống sung sướng.”

Ánh mắt Du Tư Viễn đầy quyết tâm.

Nhưng hắn vẫn không chịu đến Du gia cầu xin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận