Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Chương 1: Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Minh thị.

Hôm nay, tôi sẽ kết hôn với thiếu gia Du gia. Thế nhưng chú rể — người đáng lẽ phải đứng trên lễ đường — lại biến mất không dấu vết.

“Ý cô là… Du Tư Viễn bỏ hôn?” Tôi nhướn mày, giọng lạnh như băng.

“Dạ… nghe nói vậy, thưa tiểu thư…” Người giúp việc tái mặt, giọng run run.

Cha mẹ tôi tức giận đến tái mét mặt.

Đám cưới này hai bên đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời, thiệp mời gửi đi khắp giới tài phiệt, truyền thông đưa tin liên tục từng phút.

Nếu Du Tư Viễn không muốn cưới, hắn có vô số cơ hội để thông báo trước.

Nhưng hắn lại chọn cách bỏ trốn ngay ngày cưới — chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Minh gia.

Cha mẹ tôi vội vã hội ý tìm cách ứng phó.

Tôi ngồi thu mình nơi góc phòng, đầu óc tràn ngập những câu hỏi:

Tiệc cưới giờ phải làm sao đây?

Đúng lúc ấy, tiếng ồn ào vang lên từ cửa sảnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn — một người đàn ông mặc vest đen với phong thái trầm ổn bước vào.

Đó là Du Đường — người đứng đầu Du gia, cũng chính là cha của Du Tư Viễn.

Anh năm nay 35 tuổi, nhưng dung mạo vẫn trẻ trung như thanh niên đôi mươi.

Người đàn ông này không dễ gặp. Dù tôi là thiên kim Minh gia, số lần chạm mặt anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ấy thế mà hôm nay, anh đích thân xuất hiện.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Du Đường.

Tôi nhìn anh, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ hơi liều lĩnh.

Anh từ từ từ chối lời hỏi han của mọi người rồi tiến thẳng về phía tôi.

“Chú Du.” Tôi chắp tay lễ phép, giọng nói pha chút ủy khuất.

Anh dừng trước mặt tôi, giọng trầm thấp vang lên:

“Minh tiểu thư, rất tiếc vì để cô chịu thiệt thòi. Tôi đã cử người đi tìm nó về rồi.”

“Chuyện này… tôi sẽ làm rõ với truyền thông. Mọi tổn thất, Du gia sẽ chịu trách nhiệm.”

Lời nói đó rất hoàn hảo. Nhưng tôi đã nghĩ ra một kế hoạch còn xuất sắc hơn.

“Chú Du, năm đó Minh gia đồng ý gả tôi cho Du gia, nhưng người cưới tôi… chưa chắc đã phải là Du Tư Viễn.”

Du Đường thoáng sững người: “…Ý cô là sao?”

Tôi mỉm cười, không chút do dự, đưa tay về phía anh:

“Chú có muốn… làm chú rể của tôi không?”

Dù là cha của Du Tư Viễn, nhưng Du Đường chẳng hề có quan hệ huyết thống với hắn.

Người ta đồn rằng anh độc thân đến giờ, chưa từng kết hôn.

Năm 25 tuổi, anh nhận một bé trai làm con thừa tự — chính là Du Tư Viễn.

Nếu anh thật sự “không được”… cũng chẳng sao cả.

Thời đại này, y học phát triển đến vậy mà — kiểu gì cũng có cách giải quyết.

Chẳng may không chữa được thì *DINK cũng là lựa chọn không tồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-1-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]

(DINK = Double Income, No Kids = Hai người có thu nhập, không cần con cái.)

Du Đường nhìn nụ cười rạng rỡ của tôi, nhíu mày hỏi:

“Cô chắc chứ?”

“Tôi chắc chắn.”

Tôi không chút do dự. So với Du Tư Viễn, nhan sắc và phong thái của anh đúng là áp đảo hoàn toàn.

Ngay cả khi ‘không được’, mỗi ngày ngắm anh thay cơm cũng đủ khiến tôi thấy đời đáng sống.

Chưa kể, vẫn tốt hơn gấp vạn lần việc bị Du Tư Viễn — tên hèn nhát, phản bội — cắm sừng sau lưng.

Du Đường nhìn tôi một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu:

“Được.”

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi — bàn tay to, ấm áp, siết rất chắc. Trái tim tôi khẽ rung lên.

Hôn lễ vẫn diễn ra theo kế hoạch, chỉ là… đổi chú rể.

Chiếc váy cưới trắng muốt của tôi đứng cạnh bộ vest đen lịch lãm của Du Đường, bất ngờ lại vô cùng xứng đôi.

Khách mời toàn nhân vật danh tiếng, truyền thông dõi theo từng khoảnh khắc.

Họ chờ đợi một vở kịch thị phi về màn “đào hôn thế kỷ”.

Nhưng không ai ngờ, tôi sánh bước bên Du Đường, bình thản tiến lên lễ đường.

Mọi ánh mắt đều ngỡ ngàng.

MC vẫn điềm tĩnh như thường, công bố tên cô dâu và chú rể mới:

“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”

Du Đường rút nhẫn ra đeo cho tôi, tôi cũng đeo nhẫn cho anh.

Chỉ có điều chiếc nhẫn hơi chật — nó được làm theo kích thước tay Du Tư Viễn.

Tôi nhìn bàn tay anh thoáng ngại ngùng, nhưng tạm thời dùng được.

Đến phần hôn môi.

Tôi hơi do dự.

Du Đường vốn nổi tiếng nghiêm túc, ít gần gũi phụ nữ. Liệu anh có thật sự… hôn tôi chăng?

Tôi đang loay hoay trong suy nghĩ thì bỗng dưng môi mình cảm nhận được sự mềm mại.

Mắt tôi mở to — là Du Đường.

Anh vừa… hôn tôi?

Chưa kịp phản ứng, anh đưa tay ra sau gáy, kéo tôi lại gần, khiến nụ hôn trở nên sâu đậm hơn.

Quyết định kết hôn đột ngột khiến cha mẹ tôi cũng bất ngờ. Nhưng khi nhận những lời chúc phúc từ mọi người, họ chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.

Cũng phải giữ thể diện cho tôi trước thiên hạ.

Nhân lúc rót rượu mời khách, mẹ kéo tôi vào phòng riêng, cha cũng có mặt.

Cửa vừa đóng, mẹ lập tức hỏi:

“Dung Dung, chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại cưới Du Đường?”

“Tại… anh ta quá đẹp trai.”

Tôi thật sự chẳng biết giải thích thế nào cho sự bộc phát của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận