Lữ Y cũng bẽn lẽn tiếp lời:
"Chú Du... con và Tư Viễn thật lòng yêu nhau... con rất yêu anh ấy."
Ánh mắt ngượng ngập, dáng vẻ khiêm nhường – nhưng tôi biết trong lòng cô ta đang tính toán gì.
Là phụ nữ, tôi hiểu kiểu "mắt nai vô tội" đó mang hàm ý gì.
Nhưng tôi không định can dự chuyện này – chưa phải lúc.
Du Đường đáp giọng đều đều:
"Được thôi. Nếu con muốn cưới cô ta, phải từ bỏ thân phận người thừa kế Du gia. Tất cả thứ ta đã cho con – ta lấy lại. Ta không nuôi người vô dụng."
Dù Lữ Y là ai, người thừa kế Du gia không thể lấy một người phụ nữ bình thường, trừ khi có bản lĩnh bảo vệ cô ta như Du Đường.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tôi hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Còn Du Tư Viễn vẫn ngây thơ, nông cạn, tất cả những gì hắn có đều do người khác ban phát.
"Cha!" – Du Tư Viễn hét lên, sốc đến bật người.
Hắn chỉ muốn cưới người mình yêu... sao phải trả giá lớn đến vậy?
"Tư Viễn, em..."
Du Đường vừa dứt lời, Lữ Y sửng sốt.
Sao lại thế này?
Cô ta tiếp cận Du Tư Viễn, ra vẻ ngoan hiền dịu dàng chỉ nhằm leo lên làm thiếu phu nhân Du gia, hưởng cuộc sống xa hoa, tiền tiêu như nước.
Giờ nếu Du Tư Viễn thật sự từ bỏ Du gia, không nhà, không xe, không tài sản, vậy cô ta còn lấy hắn làm gì?
Thà để hắn ở lại Du gia, chỉ cần giữ hắn trong tay thì sau này muốn gì cũng được.
Nhưng chưa kịp nói gì, Du Tư Viễn đã siết tay cô ta, ánh mắt thâm tình như đang diễn phim thần tượng:
"Y Y, em yên tâm, anh tuyệt đối không phụ lòng em."
Ngay sau đó, hắn quay sang Du Đường, giọng quyết đoán:
"Được!"
"Con đồng ý! Từ nay con không còn là con trai cha, cũng không phải người thừa kế Du gia nữa. Miễn sao được cưới Y Y, con chấp nhận!"
Không!
Lòng Lữ Y như bị d.a.o cứa nhưng mặt vẫn phải tỏ ra cảm động:
"Tư Viễn, anh không nên làm vậy chỉ vì em. Anh là đại thiếu gia Du gia, tương lai sáng rực..."
"Y Y, đừng khuyên nữa," Du Tư Viễn cắt lời, giọng sắt đá. "Anh biết mình làm gì. Đã hứa cưới em thì phải cưới, dù không còn Du gia, anh sẽ bằng chính tay mình mang đến cho em cuộc sống sung túc."
Vẫn thái độ thâm tình đến mù quáng đó.
Tôi ngồi trên ghế xem hai người họ trình diễn, cười đến gần như không kìm được.
Lữ Y chắc tức điên khi phải đối mặt với kẻ ngốc nghếch này.
"Vậy thì không giữ nữa, hai người đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-7-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]
Chưa kịp để Lữ Y níu kéo, Du Đường lạnh lùng ra lệnh:
"Đi thì đi!"
Tư Viễn nóng nảy, kéo tay Lữ Y đi.
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi ôm bụng cười bể ruột.
"Ái chà, ái chà, hahaha! Cười đau cả bụng!"
"Vui vậy sao?" Du Đường bất lực bước tới, dịu dàng xoa bụng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, tràn đầy hào hứng:
"Dĩ nhiên rồi! Anh có thấy sắc mặt Du Tư Viễn tối sầm không?"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, ánh mắt long lanh nhìn anh chăm chú:
"Anh thật sự bỏ được cậu ta sao? Dù gì nó cũng gọi anh là cha bao năm rồi. Anh không thấy tiếc sao?"
"Không chỉ có mình nó biết gọi ta là cha."
Du Đường vuốt tóc tôi, giọng nhẹ nhàng: "Hơn thế, nó sống vô trách nhiệm, sao có thể gánh nổi Du gia?"
"Chuẩn! Phải cho cậu ta biết vị đời!" Tôi gật đầu tán thành.
Cái kiểu đại thiếu gia quen hưởng thụ, không nghe lời ai, làm sao quản nổi tập đoàn Du thị?
Du Đường hành động quyết liệt. Ngay khi Du Tư Viễn đồng ý, anh lập tức gọi điện cho Du gia ra lệnh: từ nay không ai được phép giúp đỡ Du Tư Viễn, ai vi phạm tự chịu hậu quả.
Cha mẹ ruột của Du Tư Viễn cũng chỉ biết lắc đầu tiếc nuối cho một khúc gỗ không thể đẽo nên hình.
Họ đã cố hết sức gửi gắm hắn cho Du Đường, mong hắn đổi đời, không ngờ chỉ vì một người phụ nữ mà đổ vỡ tất thảy.
Nếu cô ta là người đàng hoàng còn đỡ, đằng này... lại từng có tiền án!
Vậy nên khi Du Tư Viễn gọi điện vay tiền, cha mẹ hắn lạnh lùng từ chối không thương tiếc.
Thằng bé này đúng là cần được dạy dỗ lại từ đầu.
Bị cha mẹ dập máy thẳng thừng, Du Tư Viễn còn chưa hết bàng hoàng thì Lữ Y kéo tay, lo lắng hỏi:
"Tư Viễn, sao rồi? Cha mẹ có chịu giúp không?"
"Không sao, anh còn bạn bè."
Du Tư Viễn hùng hồn đáp, sĩ diện trỗi dậy.
Hắn lần lượt gọi điện khắp danh bạ, cuối cùng gom được hơn mười vạn.
Nghe có vẻ nhiều, nhưng với hắn – người trước đây vung tay tiêu tiền như nước – số đó chẳng đáng là bao.
"Toàn mấy đứa thấy sang bắt quàng thôi, giờ hết tiền mới lộ mặt."
Tức giận, hắn ném điện thoại xuống đất vỡ tan.
Du Tư Viễn vẫn cố an ủi Lữ Y:
"Đừng lo, Y Y, anh sẽ không để em chịu khổ. Mai anh sẽ đi tìm việc. Anh có thể tự lo cho em cuộc sống đầy đủ, không lo thiếu thốn."