Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Chương 5: Tôi Gả Cho Cha Của Chú Rể

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ta không kịp tránh, bị hắn giẫm lên chân. Nước mắt lập tức ứa ra. Nghe tiếng rên khe khẽ, Du Tư Viễn mới tỉnh táo lại, vội cúi xuống kiểm tra:

"Y Y, em không sao chứ?"

"Tư Viễn, em... không sao."

Lữ Y cắn răng, giọng yếu ớt.

Du Tư Viễn vội an ủi bạn gái, rồi quay sang tôi, đột ngột nổi giận:

"Minh Dung! Không ngờ cô độc ác đến thế!"

Ơ???

Tôi còn đứng yên chẳng hề nhúc nhích từ đầu đến giờ, như tượng đá mà!

[ – .]

Có lẽ cũng tự nhận câu nói vừa rồi hơi vô nghĩa, Du Tư Viễn đổi hướng công kích:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tôi hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

"Không ngờ cô còn mặt dày đến vậy! Hôn lễ của chúng ta đã hủy, thế mà cô còn trơ trẽn dọn đến đây ở!"

"Cô nghe rõ chưa? Tôi không hề thích cô, giữa chúng ta không có tương lai! Đây là bạn gái tôi – Lữ Y. Chúng tôi sắp cưới rồi."

Tôi nhìn hắn, bình thản tự hỏi:

"Anh này có phê thuốc không vậy?"

Đứa con trai mang danh "con trai tôi" còn lười xem báo cáo nữa kia mà.

Mà khoan đã... tại sao hắn nghĩ tôi không buông được hắn? Tôi từng quấn lấy hắn đến mức đáng sợ sao?

Nhìn lại toàn bộ quá trình “ở chung” với Du Tư Viễn, tôi có thể khẳng định— hoàn toàn không!

Kết luận: não hắn thật sự có vấn đề rồi.

"Chị à, em biết trước kia chị và Tư Viễn từng có hôn ước, nhưng hai người chưa từng kết hôn... Còn em và anh ấy là tình yêu đích thực. Xin chị... hãy thành toàn cho chúng em."

Lữ Y bắt đầu màn “khóc lóc thất thanh”, nước mắt đầm đìa.

Cô ta khóc đến mức suýt khiến tôi tin rằng mình từng làm điều gì quá tàn nhẫn với cô ta.

Du Tư Viễn thấy vậy càng đau lòng, trợn mắt quát tôi:

"Minh Dung! Cô thật quá đáng!"

???

Liên quan gì tới tôi chứ?

Tôi thực sự không thể đoán nổi tư duy của hai người này nữa. Não bộ hỏng rồi phải không?

Tôi nhìn hai người bằng ánh mắt thương cảm:

"Bệnh viện tâm thần không giữ nổi hai người à? Thả ra chạy lung tung thế này ai mà chịu nổi?"

Mãi mấy giây sau Du Tư Viễn mới hiểu ra, tức giận gắt:

"Cô mới chính là người bệnh!"

Hắn thấy tôi vẫn dửng dưng như không, bắt đầu tự suy đoán đủ thứ. Hắn nghĩ: nếu tôi không có tình cảm, sao lại đến Du gia? Chắc tôi giả vờ lạnh lùng để gây chú ý.

Và thế là hắn tiếp tục diễn:

"Minh Dung, tôi đã có người mình yêu, giữa chúng ta không có tương lai. Cô nên xin lỗi Y Y đi. Sau này vẫn có thể làm bạn."

Xin lỗi? Làm bạn?

Ai thèm làm bạn với hai kẻ điên này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ga-cho-cha-cua-chu-re/chuong-5-toi-ga-cho-cha-cua-chu-re.html.]

Tôi đang định đáp trả thì một giọng trầm thấp vang lên phía sau:

"Có chuyện gì thế?"

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía đó.

Du Đường mặc chiếc sơ mi đen, thân hình cao ráo, khí chất lạnh lùng, từng bước đi toát lên vẻ điềm tĩnh. Gương mặt tuấn tú đến mức không ai có thể rời mắt. Anh đặt bát lên bàn ăn, tay thon dài, động tác vừa gọn gàng vừa đẹp mắt.

Lữ Y nhìn anh với vẻ thất thần.

"Cha! Con về rồi! Mà... sao người phụ nữ này lại ở đây?" Du Tư Viễn hỏi vội, giọng căng thẳng.

Du Đường chẳng thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay với tôi:

"Đến ăn sáng."

Vì tôi đứng cùng hướng với hai người kia, họ tưởng rằng anh đang gọi họ.

"Cha... cha còn đích thân nấu bữa sáng cho tụi con sao?"

Du Tư Viễn xúc động, nói rồi chuẩn bị kéo Lữ Y đi tới.

Lữ Y đỏ mặt, cũng líu ríu bước theo.

Nhưng vừa chưa tới bàn ăn thì cả hai bị Du Đường ngăn lại.

Du Tư Viễn bối rối:

"Cha...?"

Du Đường không đáp, chỉ kiên nhẫn đưa tay về phía tôi:

"Cục cưng, lại đây nào~"

Tôi lập tức chạy lại, nắm tay anh đầy tình cảm, ngay trước mặt hai kẻ mặt dày kia.

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Du Tư Viễn và Lữ Y, tôi cười rạng rỡ:

"Con trai, chào mẹ đi."

Du Tư Viễn và Lữ Y như bị đóng băng, đứng hình há hốc mồm.

Du Đường kéo tôi ngồi vào bàn ăn, dịu dàng nói:

"Ăn đi em, nguội rồi ăn vào đau bụng."

Hai người kia đứng c.h.ế.t lặng gần hai phút mới hồi tỉnh.

Du Tư Viễn hét lên, gần như quên hạ giọng:

"Cái gì? Cô! Cô từ khi nào?! Sao có thể?!"

Tôi nhún vai:

"Thì hôm đám cưới đó~"

Nhìn dáng vẻ lúc nãy còn oai vệ ngút trời, giờ mở mồm như thể có thể nhét vừa cả quả trứng gà, tôi thấy đời này thật tươi đẹp.

Hahaha, ai bảo ảo tưởng làm gì, tự tát vào mặt cho tỉnh!

"Cha, sao cha có thể cưới cô ta chứ?!" – Du Tư Viễn gào lên không kìm được.

Thấy tôi cười tươi như đang đạp lên tự trọng của hắn, mặt Du Tư Viễn tối sầm lại.

"Chắc chắn cô ta cố tình! Cô ta cố ý quyến rũ cha! Hai người chênh lệch cả chục tuổi, sao có thể sống với nhau được?!"

Tôi thừa nhận, ban đầu chọn Du Đường đúng có chút ý định trả thù – chỉ là chút thôi.

Phần lớn bởi tôi là người Minh gia, không thể để Minh gia mất mặt trước thiên hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận