TÔI DỊ ỨNG SỮA, ÔNG NỘI CỨNG ĐẦU KHIẾN TÔI PHÁT BỆNH

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

chêm :

“Mẹ , nên ông nội như . Làm con dâu hiếu thuận, bêu ông?”

 

“Ông hậu quả của… chuyện đó nghiêm trọng thế.”

 

Mẹ chặn họng, đành nín lặng thêm gì. tay thì lúc mạnh lúc nhẹ, khiến ông nội đau quá kêu oai oái, cũng lơ coi như .

 

Ba tạm giam mười ngày, khi trở về trông tiều tụy như chuột lột.

 

Râu ria xồm xoàm, áo sơ mi nhăn nhúm, cả bốc mùi chua loét.

 

Cư dân trong khu thì chỉ trỏ lưng, khiến ông dám ngẩng đầu lên.

 

Ông lặng im lún ghế sofa, một lời.

 

Điện thoại reo "ting" một tiếng — tin nhắn báo tiền tài khoản.

 

“Số tài khoản đuôi xxxx nhận 100.000 tệ.”

 

Ba sững : “Sao tài khoản tự dưng thêm trăm ngàn?”

 

Mẹ đang lau mặt cho ba bằng khăn nóng, : “Nhìn kỹ xem, nhầm ?”

 

Ông nội đang vắt chân nhâm nhi , xem phim ngắn. Nghe liền hí hửng dùng khuỷu tay huých ba :

 

“Lãnh đạo của con cũng giữ chữ tín phết đấy. Chuyển khoản nhanh gớm. Rút đưa cho ba nhé.”

 

Ba cau mày: “Ba đòi tiền thật hả?”

 

“Đòi chứ ? Ba đến chỗ ổng cả tuần đó.”

 

“Ba vô thẳng văn phòng, ổng đuổi ba , ba luôn sàn. Ba già , ổng dám động tay chắc?”

 

Ông nội kể lể càng lúc càng đắc ý, nước miếng văng tung tóe:

“Sau bảo vệ cho vô, ba bèn tòa nhà giăng băng rôn, đòi tiền.”

 

“Ngày xưa ba khẩu hiệu quen , chút băng rôn ăn nhằm gì.”

 

“Sao nào, con trai, ba mặt giúp con thì ai giúp?”

 

Ba gằn, giật lấy ly đập thẳng trán ông nội:

“Ba, ba hại c.h.ế.t con ?!”

 

“Chỉ trăm ngàn thôi, con trả! Giăng băng rôn như thế chẳng công khai với thiên hạ là con hối lộ ?!”

 

Thì , tiền hối lộ phần lớn là do ông nội bỏ , với điều kiện là mỗi “câu cá” (ám chỉ mua dâm) dắt ông theo và bao luôn chi phí cho ông.

 

Ông nội mặt lạnh tanh:

“Sao điều như thế? Ba mặt con thành sai ? Người nhận tiền mà việc, rõ ràng là sai. Ngày xưa gặp bọn vô tín thế , đuổi đánh là đúng!”

 

Ba suýt tức nghẹn, đ.ấ.m thùm thụp ngực.

 

tranh thủ mở Douyin (TikTok Trung), gõ tìm kiếm. Chẳng mấy chốc, video hàng ngàn lượt like hiện — hình ông nội đầu buộc băng rôn, ăn vạ lăn lộn tòa nhà.

 

Ba trừng mắt màn hình:

“Xong … tiêu đời …”

 

Tiếng còi cảnh sát hú vang nhà, khiến ông rùng .

 

Còn ông nội thì vẫn hả hê: “Con trai , ba giỏi ?”

 

Ba siết chặt nắm tay.

 

Mẹ xông lên đầu tiên:

“Lão già khốn kiếp! Ông dám hại Lưu Cương, liều với ông!”

 

Bà lao đầu húc ông nội ngã lăn đất, đập đầu xuống nền, bất động.

 

Ba leo lên ông, đ.ấ.m như mưa:

 

“Tất cả là do ông! Do ông mà mất việc! Do ông mà gia đình tan nát!”

 

“Suốt ngày chỉ cãi lý! Cãi cái đầu ông !”

 

khoanh tay , miệng vẫn ngừng:

 

“Ba, ông nội cũng là vì cho ba. Ba thật bất hiếu.”

 

“Đánh cả ông nội. Thời của ông, đánh cha là tội lớn lắm đó!”

 

Ông nội bất ngờ lật đè ngược ba , bắt đầu phản đòn:

 

“Thằng con mất dạy! Dám đánh cha! Nếu là thời , mày tống vô tù!”

 

Ba đánh lệch mặt, m.á.u mũi trào .

 

Mẹ thấy chồng đánh, liền vớ chén dĩa phang tới tấp lên đầu ông nội, ông toét cả đầu.

 

lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:

 

“Cảnh sát đây, mở cửa!”

 

Từ lúc ba khỏi đồn tới giờ còn đầy tám tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/7.html.]

 

Ông nội thở hồng hộc, khẩy:

 

“Vô dụng! Có thăng chức cũng vô dụng thôi!”

 

“Mày dám đánh tao, giờ cảnh sát tới . Lưu Cương, đời mày tàn !”

 

Mắt ba đỏ ngầu, nghiến răng:

 

“Vậy ông cũng đừng mong sống yên!”

 

Ông lao bếp, rút con d.a.o chặt xương…

 

Cánh cửa đạp tung giữa tiếng hét kinh hoàng của và tiếng gào đau đớn của ông nội.

 

Ông ba c.h.é.m đứt cả hai chân, đưa cấp cứu.

 

Ba thì cảnh sát bắt ngay tại chỗ.

 

xong biên bản ở đồn, bước ngoài hít một dài.

 

Lâu lắm mới thấy nhẹ nhõm thế .

 

mang cơm đến bệnh viện cho ông.

 

Ông cắt cụt hai chân, nhưng miệng vẫn nghỉ:

 

“Cơm mày nấu bỏ cái gì thế? Cay xé họng!”

 

“Chỉ là một phần lẩu m.á.u cay thôi, gì ghê gớm .”

 

Thật trộn hai tuýp mù tạt trong. Mua nguyên hộp tám tuýp, ông sống tiết kiệm như thế chắc chắn phí phạm.

 

Ông ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

 

“Bác sĩ bảo tao ăn cay, mày còn đưa cái !”

 

trừng mắt:

“Ông chẳng bác sĩ hại ? Giờ lời gì?”

 

“Thời ông, gì ăn nấy, miễn c.h.ế.t đói là , kén cá chọn canh gì? là yếu đuối.”

 

Ông chẳng đồng nào tích góp, cũng chẳng tiền thuê hộ lý.

 

Không ai chăm sóc, ông vệ sinh nổi, dính cả , mau chóng lở loét, chảy mủ, sinh giòi.

 

Cả chỉ còn cái miệng là hư, ngày nào cũng than sống bằng chết.

 

“Ông màu ? Thời của ông tàn tật đầy đó, vẫn sống khỏe.”

 

“Chẳng ông từng ăn giòi ? Giờ ông đầy, ăn? Toàn đạm cao cấp đó, còn bắt mua cơm cho ông ăn, tốn tiền.”

 

“Chỉ tí chuyện mà la c.h.ế.t sống. thấy ai c.h.ế.t thật thì họ tìm sông, tìm lầu nhảy cho nhanh.”

 

Ông cãi .

 

Đêm đó, ông bò bằng đôi chân lở loét lên đến tầng thượng bệnh viện.

 

c.h.ế.t .

 

Bà nội – mất tích bao năm – đột ngột về.

 

Bà kịp cứu ông, chẳng chê ông hôi hám, còn tắm rửa sạch sẽ, đưa ông về nhà.

 

Ông ôm bà như đứa trẻ hai tạ:

 

“Hoàn Hoàn, cuối cùng bà cũng đến cứu …”

 

Ban đầu hiểu — ông từng bạo hành bà nội suốt bao năm, thể tha thứ?

 

Đến khi mở cửa nhà, hiểu.

 

Bà nội mua thêm một giá đựng đồ.

 

Trên đó treo đủ thứ mà năm xưa ông từng dùng để đánh bà: chai rượu, bàn là, gậy giặt đồ, búa…

 

Bà mỉm hiền hậu:

 

“Tiểu Thanh, con về . Chuyện còn liên quan đến con.”

 

Hơn một năm , mới tin ông nội mất.

 

Nguyên nhân: uống quá liều thuốc cường dương lúc ở nhà một , kịp cấp cứu, c.h.ế.t hẳn mới phát hiện.

 

Hỏa táng xong, bà nội nhẹ nhàng lau khung ảnh thờ ông, treo lên tường.

 

“Ừm… im .”

 

“Cả lẫn miệng đều im hẳn .”

 

cũng chính thức tại công ty, thuê căn phòng nhỏ xinh cho riêng , bắt đầu cuộc sống vui vẻ vô lo bên một con mèo.

 

(Hết truyện)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận